• 1,742

VII - Chương 6


Số từ: 1978
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Những ngày tiếp theo, cuộc sống ở Torremolinos dần đi vào ổn định. Trong căn hộ, Joe và Britta, Cato và Monica vẫn ngủ chung trên hai cái giường. Yigal thì không quan tâm lắm đến việc phải ngủ ở dưới đất, và mặc dù vẫn yêu Britta say đắm, anh biết không thể làm gì được. Một hai lần gì đó, tại vũ trường Arc de Triomphe, anh cũng tìm được một cô gái, thường là từ Pháp đến, háo hức chia sẻ chiếc túi ngủ cùng anh, vậy là sáng hôm sau cô bạn mới sẽ gặp Britta, Monica và Gretchen, cùng trao đổi về mọi vấn đề, sử dụng nhiều thứ ngôn ngữ lẫn lộn, nhưng chẳng cô nào gắn bó lâu dài với anh cả, chuyện này khiến anh hay bị Monica trêu chọc,
Có gì không ổn ư? Anh là người kỳ quặc chỉ đấu có một lần thôi sao? Con gái không bao giờ quay về chơi lại nữa sao?


Anh đang tìm kiếm,
Yigal đáp.
Monica biết rõ anh đang tìm kiếm điều gì nhưng cô không bao giờ đùa cợt về đề tài tế nhị đó. Cũng như tất cả chúng tôi, cô kính trọng Yigal và tán thành cách theo đuổi đúng mực của anh; mặc dù yêu Britta say đắm, anh vẫn làm chủ được tình cảm của mình.
Vấn đề của Gretchen lại khác hẳn. Thái độ của cô là một cách cảnh cáo đám đàn ông con trai rằng cô không quan tâm tới những lời gạ gẫm của họ, và nếu có người tìm cách làm quen với cô trong hiệu ăn hay quán bar, cô cũng không cho phép anh ta đưa về nhà, vì vậy sẽ không có chuyện phải đuổi các chàng trai si tình thấp thỏm hy vọng ra khỏi chiếc pop-top. Đối với ba người đàn ông trong căn hộ, cô cư xử rất đúng mức, thường thích nghe hơn là nói. Cô ngồi hàng giờ trên một chiếc giường, khuyến khích Cato hoặc Yigal kể cho cô nghe về những gì họ đã trải qua. Còn Joe vốn ít nói, và cô cũng không tìm mọi cách làm cho anh bớt dè dặt kín đáo hơn.
Hồi đó tôi đã tự hỏi, cũng như tôi vẫn thường tự hỏi từ đó đến nay, vì sao đã từng này tuổi tôi cứ bận tâm lo lắng cho nhóm bạn trẻ khác thường ấy. Khi đó tôi viện lý rằng ấy là bởi đám người Hy Lạp dở dở ương ương đã giữ chân tôi ở Torremolinos: nếu không vì đám người Hy Lạp ấy, tôi đã rời khỏi đây ngay tức khắc. Nhưng khi xem xét lại vấn đề, tôi không tin mình sẽ làm vậy. Việc sau này, cũng trong mùa hè ấy, tôi tìm mọi lý do để đến thăm họ ở nhiều nơi đã để lộ mong muốn của tôi là được gần gũi họ - được chứng kiến chuyện gì sẽ xảy đến với họ.
Nhưng sâu xa hơn chính là cảm giác thầm lặng rằng ở độ tuổi sáu mươi mốt, có lẽ đây là nhóm thanh niên cuối cùng tôi còn dịp kết giao; con trai tôi đã bỏ tôi mà đi do những hiểu lầm đau xót và tôi cảm thấy cần phải hiểu lớp trẻ thế hệ này đang làm gì. Tôi thấy họ là niềm hy vọng duy nhất của tương lai, là sức sống của xã hội chúng ta, và tôi tán thành việc họ đang mạnh dạn thử sức mình. Khi nghĩ về nỗi cô đơn ghê gớm mình từng trải qua khi còn là một thanh niên lang thang khắp châu Âu - một nơi như Antwerp có thể đáng sợ như thế nào đối với một sinh viên Đại học Virginia tự nhận là nhút nhát và thiếu kinh nghiệm - tôi thích cách sống thời nay hơn nhiều vì một thanh niên như Yigal có thể đến vũ trường Arc de Triomphe và tìm cho mình bao nhiêu phụ nữ căng tràn sức sống sẵn sàng làm tình bằng tiếng Bỉ, Hà Lan, Ý hay Đan Mạch, và đôi khi còn chẳng cần nói lời nào bằng bất cứ thứ tiếng gì. Như thế thì hay hơn nhiều.
Về phần các bạn trẻ, một buổi chiều tại quán bar tôi tình cờ khám phá ra họ nghĩ thế nào về sự có mặt của tôi. Tôi đang ở phòng phía sau giúp kiểm tra việc nhập một lô hàng soda cam thì chợt nghe thấy một anh lính hỏi Monica,
Sao các bạn cứ phải bận tâm về ông già lẩm cẩm ấy làm gì?
và cô đáp,
Fairbanks ư? Đấy là một ông già vô hại mà.
Từ sau quầy rượu, Britta cũng góp chuyện,
Ông ấy cổ hủ kinh khủng nhưng không làm hại ai cả.
Cato chủ động đưa ra ý kiến,
Về ông ấy thì các bạn phải nói thế này. Ông ấy chưa một lần nhắc đến tuổi già sức yếu,
và Monica liền nói tiếp,
Chúng tôi kiên nhẫn chịu đựng ông ấy bởi vì... ờ, anh có cảm tưởng là nếu có người tác động tới ông ấy sớm hơn một chút, ông ấy có thể được cứu vớt.

Thì ra là như vậy. Thế hệ mới quá tự tin vào giá trị của mình đến mức nhận xét người có tuổi chúng tôi không theo tiêu chuẩn của chúng tôi mà lại theo chuẩn của họ. Tôi là kẻ thất bại, nhưng nếu họ đến với tôi từ bốn mươi năm trước, có lẽ tôi đã được cứu chuộc. Quan điểm này khiến tôi rất giận, vì mặc dù biết những điểm yếu rõ rành rành của họ, tôi vẫn không bao giờ cảm thấy là nếu được giáo dục như tôi thì có lẽ họ sẽ được cứu vớt. Họ rất cần một phần những gì tôi đã đạt được; chắc chắn mọi vấn đề của Joe sẽ đơn giản hơn nhiều nếu anh nhìn nhận lịch sử như tôi, còn Cato sẽ không bao giờ xâm phạm nhà thờ nếu anh tiếp thu quan điểm của tôi về những thay đổi xã hội, nhưng dù tự phụ đến đâu tôi cũng không bao giờ tin rằng mình có thể cứu giúp được các bạn trẻ ấy - kể cả Monica hay Gretchen - bằng cách uốn nắn họ theo cách của tôi. Chính tính kiêu căng này của tuổi trẻ, tính ngạo mạn đáng quý này đã làm họ trở nên đáng chú ý. Đến giờ thì tôi nghĩ rằng cho dù các chủ tàu Hy Lạp có giải quyết nhanh chóng vấn đề tài chính của họ, tôi sẽ vẫn ở lại Torremolinos mùa xuân năm ấy, vì trên đời chẳng có gì hứa hẹn hơn sự bộc lộ của thế hệ trẻ, và tôi đã nhận được đặc ân chứng kiến việc đó, mặc dù thế hệ trẻ mà tôi đang quan sát coi tôi là một lão già vô hại.
Họ có một vài lý do để coi tôi là người cổ hủ. Tôi hay hỏi về thể loại nhạc họ ưa thích và làm họ phát bực khi chỉ ra rằng các nhạc sĩ của họ dường như thiếu kỹ năng.
Họ hoàn toàn không biết cách kết thúc tác phẩm của mình. Cứ nghe mà xem, không biết bao nhiêu đĩa hát của các bạn kết thúc theo cách thô thiển là cứ nhắc đi nhắc lại mãi nhóm từ cuối trong khi các kỹ sư vặn nhỏ âm lượng đi. Cứ nghe cách dịch giọng vụng về từ âm điệu này sang âm điệu tiếp mà xem. Sự chuyển giọng làm cho ca khúc dễ nghe đâu mất rồi?


Chúng cháu muốn nó phải thô sơ,
Monica đáp trong khi Yigal vỗ tay tán thành.
Cái trò cũ rích cứ là lá la, là lá la rồi chuyển sang một âm điệu khác thì chỉ dành cho chim chóc thôi. Chú muốn chuyển giọng? Thì cứ việc chuyển.

Theo tôi thấy, họ còn bực mình vì tôi không chấp nhận cách ăn nói của họ và không chịu gọi họ là lũ trẻ. Ngay cả Gretchen cũng dùng cách gọi hồn nhiên này:
Chào chú George. Chú có biết lũ trẻ đi đâu ăn tối không?
Hay là,
Lũ trẻ sắp đi picnic trên đồi. Chú có muốn đi cùng không?

Tôi lưu ý họ là thanh niên ở tuổi họ không còn là lũ trẻ nữa, nhưng tôi nhận thấy cả nhóm còn dùng từ này ngay cả với những người trên ba mươi nữa, miễn là đàn ông để tóc dài còn đàn bà đi dép. Họ nhất định muốn là lũ trẻ - đám trẻ, tụi nhóc, bọn con trai, bọn con gái - như thể lớn lên là một việc đáng sợ và trách nhiệm là cái gì đó trì hoãn được càng lâu càng tốt.
Nhưng họ nghĩ tôi cổ hủ chủ yếu là vì tôi không tham gia hút cần sa với họ. Sáng đó Cato cùng hai người bạn da đen ở Philadelphia đã ép tôi hút, và tôi cũng thường ngồi cùng cả nhóm khi họ chuyền tay nhau hút một chầu, nhưng nếu được mời, tôi không bao giờ cố kiềm chế mà luôn nói thẳng cho họ biết là tôi không tán thành.
Ông cũng nằm trong số những người cho rằng cần sa thì sẽ dẫn đến heroin phải không?
một đêm, Cato hỏi tôi.
Phải.

Câu trả lời của tôi gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi, trong đó Monica và Britta ra sức dẫn ra những công trình nghiên cứu đã chứng minh là cần sa không tạo thành thói quen và không leo thang.

Chú không công nhận những công trình nghiên cứu đó sao?
Monica hỏi.

Phải, vì chúng chỉ đề cập đến những cơ sở lý luận về mặt hóa học và sinh lý. Chú nghĩ đến mặt tâm lý cơ.


Nghĩa là thế nào?
Cato hỏi với vẻ khinh thường.
Sự khinh thường này không dành cho tôi vì trong những khu ổ chuột ở Philadelphia anh đã tiếp xúc với tôi đủ lâu để hiểu tôi không phải một nhà cải cách máy móc.
Nghĩa là tự bản thân cần sa có thể không leo thang, nhưng môi trường nơi người ta hút thì có đấy. Không khí tập thể của phòng này chẳng hạn.


Dẫn đến việc sử dụng heroin sao?
Gretchen hỏi.

Chắc chắn vậy.


Ý ông muốn nói,
Joe từ tốn hỏi,
là ông tin chắc một trong số chúng tôi sẽ chuyển sang dùng LSD?


Phải.


Nhưng tại sao lại thế?
Joe hỏi tiếp.
Chúng tôi đã chứng minh nó không tạo thành thói quen cơ mà.


Nhưng Torremolinos thì có. Các bạn ở trong phòng này, hay ở trong thành phố này lâu thì sẽ...

Monica đứng lên tiến lại gần chỗ tôi ngồi. Cô đem một điếu khá bự đã châm lửa đưa cho Britta rồi hỏi tôi,
Chú cho rằng một người trong phòng này sẽ dùng thử heroin phải không?


Không còn nghi ngờ gì nữa.


Chú nói sai rồi,
cô nói vẻ khinh thường.
Vì tất cả chúng ta sẽ dùng thử.

Không ai lên tiếng trong một lúc khá lâu, rồi Gretchen phát biểu,
Tất cả, trừ một người,
và Britta nói thêm,
Thế là thành hai người.

Monica quay nhìn khắp phòng và vui vẻ nói,
Chú George, có vẻ như cháu sẽ phải đánh cuộc một lần nữa thôi. Chưa đến cuối năm là tất cả mọi người trong phòng này đều sẽ sử dụng thử heroin. Và cháu tính cả chú nữa đấy, lão già xấu xa ạ.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).