VII - Chương 7
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 4551 chữ
- 2020-05-09 03:39:48
Số từ: 4535
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Paxton Fell cho chiếc Mercedes-Benz và một chiếc limousine Anh xuống đón khách. Tất nhiên, hai chiếc xe không thể vào con hẻm dẫn đến quán Alamo, nhưng một tài xế mặc chế phục đi bộ vào tận nơi báo là xe đang chờ ngoài quảng trường. Joe quăng bộ chìa khóa cho một anh lính rồi chúng tôi lên đường.
Cuộc vui được tổ chức vào buổi tối. Chỉ mình Cato biết dinh cơ của Fell, vì vậy khi nhìn thấy những vòm bát úp đẹp đẽ khiến người ta liên tưởng tới cõi thiên đường vô tận, chúng tôi đều trầm trồ khen ngợi. Monica thốt lên,
Thế mới gọi là biết cách tiêu xài chứ... với điều kiện là phải có tiền,
và các vị khách khác của Fell đều vỗ tay tán thưởng.
Laura, bà chủ tòa lâu đài sát mép nước, cũng ở trong số khách đó nhưng không vận bộ đồ bằng vải tuýt nữa. Bà ta mặc chiếc váy dạ hội may rất công phu, như nàng công chúa đến từ một hoàng tộc không còn tồn tại nữa. Một vị tướng cũ của Đức Quốc xã cũng đến dự; mọi người đều gọi ông ta là
Tướng quân
và cúi chào. Ngoài ra còn có hai Nam tước tự cúi chào nhau, và một ngài Nam tước chưa bao giờ nghe nói tới cả Sir Charles Braham lẫn Vwarda.
Năm bạn trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy tòa lâu đài ăn chơi nghiêm cẩn này đã có những phản ứng rất khác nhau. Monica liếc mắt quan sát một lượt các pho tượng và xác định ngay nơi này rất hợp với cô. Ngồi phịch xuống một cái ghế sâu, cô nhận một ly Scotch pha soda và nói với một trong hai ngài Nam tước,
Nơi này thoải mái như ở nhà ấy... chỉ với một chút...
Cô nhún vai và mỉm cười.
Britta bị ấn tượng mạnh bởi sự xa xỉ của mọi thứ ở đây, nhưng cô nhất quyết không để lộ ra. Cô đưa mắt đánh giá toàn bộ đồ đạc và khách khứa; cô chùn lại trước vị tướng Đức Quốc xã nhưng chấp nhận những người khác với thái độ gần như cao ngạo của người Viking. Cô không ngồi mà tha thẩn từ chỗ này sang chỗ khác, hiển nhiên không hề hay biết cô đang tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ với sắc đẹp phương Bắc nổi bật trên nền đá phương Nam.
Joe sửng sốt đến lặng người. Từ lần gặp gỡ đầu tiên với Fell chiều hôm mới tới Torremolinos, anh vẫn thường suy đoán xem cuộc sống của người đàn ông đang về già ham hưởng lạc ấy như thế nào, nhưng trí tưởng tượng của anh không tạo ra được bất cứ cảnh tượng nào như ở đây. Tính chất sang trọng, vẻ hoàn hảo đầy cảm hứng của nơi này làm anh khó chịu nhưng vẫn quyến rũ được anh.
Sống ở đây chắc dễ chịu lắm,
anh thì thầm với tôi trong lúc chúng tôi nhìn sang phía bên kia khu vườn nơi những con tàu chở hàng đang giong buồm tiến về phía bờ biển châu Phi.
Yigal không hề xúc động. Anh đã thấy những ngôi nhà sang trọng hơn ở Grosse Pointe, những quang cảnh lộng lẫy hơn khi nhìn từ những ngọn đồi ở Haifa. Đối với anh, vị tướng Đức Quốc xã chỉ là một quân nhân thất trận, còn mấy Nam tước thì có vẻ không oai vệ bằng các chủ tịch tập đoàn xe hơi ở Detroit. Thậm chí anh cũng chẳng thấy vinh hạnh gì khi vị tướng chủ động tìm anh và nói bằng tiếng Anh rất chuẩn,
Thế ra cậu là anh thanh niên Do Thái dũng cảm đã chiến đấu với xe tăng ở Qarash!
Hai người chuyện trò xã giao một vài phút, và khi Yigal nói rằng người Ai Cập mà tìm được lãnh đạo giỏi thì họ sẽ rất đáng gờm, ông tướng liền đáp,
Trong quá khứ, chỉ người Anh và người Đức mới có những nhà lãnh đạo đáng tin cậy. Quý tộc địa chủ mà, cậu biết đấy. Nhưng trong cuộc chiến tranh gần đây nhất, người Nga đã cho ta thấy rằng một nhúm nông dân - những kẻ tầng lớp dưới - cũng có thể là bậc thầy mưu mẹo... chỉ bằng sức mạnh của lòng dũng cảm. Người Do Thái các cậu cũng làm được như vậy ở Sinai. Nhưng Ai Cập thì làm được cái quái gì, tôi hỏi cậu đây? Dựa vào truyền thống nào cơ chứ? Tôi đã ở đó, ông Nasser mời tôi xuống đó. Và tôi đã tìm được ván như thế nào để đóng thuyền? Chẳng có ván nào hết. Đất nước gì mà chẳng có cả tầng lớp quý tộc lẫn tầng lớp dưới có giáo dục. Người Do Thái các cậu sẽ được an toàn trong bốn chục năm nữa.
Ông ta nghiêng người chào và bỏ đi chỗ khác.
Chỉ có Gretchen cảm nhận được chính xác nhất tính chất của gian phòng khác thường này.
Bao giờ thì cuộc truy hoan mới bắt đầu đây?
cô thì thầm ngay từ lúc mới đến. Với vẻ khó chịu càng lúc càng tăng, cô quan sát kỹ đồ đạc và điệu bộ của khách khứa. Một trong những mặt có lợi của việc trưởng thành ở Boston là người ta thu được một cách vô thức khả năng nhận biết đâu là riêng biệt và đặc biệt, và khi so với chuẩn mực khắt khe này, rất nhiều chuyện vô nghĩa mà người ta tình cờ gặp ở nơi khác bắt đầu trở nên có nghĩa. Bằng trực giác, cô biết một vài người đàn bà vây quanh Laura vì họ phụ thuộc vào tài sản của bà ta. Cô còn đoán là hai thanh niên Đức đẹp trai, vai rộng sẽ không quan tâm đến cả cô lẫn Britta... không phải trong lúc Fell đang theo dõi họ. Và không ai nói mà Gretchen cũng biết Cato đã từng sống ở ngôi nhà này như hai thanh niên Đức bây giờ, và anh được đưa về như một món đồ triển lãm, không khác gì cách trường Radcliffe mời các sinh viên tốt nghiệp đã từng viết sách hoặc thành công ở New York.
Chẳng lẽ các bạn trẻ quanh đây chỉ khát khao có thế?
cô hỏi nhỏ tôi.
Cô thì không. Britta cũng không. Và chắc chắn cả Joe nữa. Còn Yigal? Cô nhìn anh ấy né tránh mấy Nam tước kìa.
Chú có bao giờ coi như thế này là lý tưởng không, chú George?
Về sự sang trọng thì có. Về khả năng hưởng thụ thì có. Tôi cũng từng ước muốn nhưng chưa bao giờ thiết tha đến mức muốn hành động.
Chú nói dối! Chú cũng cảm thấy y như cháu rằng nơi này đúng là lố bịch.
Paxton Fell đã đưa một nhóm ca sĩ từ một trong những ngôi làng trên núi xuống, lúc này họ xuất hiện trong những bộ quần áo nông thôn bằng vải thô, ngoài ra còn có một người chơi guitar, rồi ánh đèn trên mái vòm tắt hết và khách khứa hạ giọng khi các ca sĩ bắt đầu biểu diễn. Họ rất hoạt bát sôi nổi và biểu diễn khá tốt, nhưng trong lúc họ tạm nghỉ, tôi nảy ra một sáng kiến hóa ra lại hay. Tôi nói,
Ông có biết không, ông Fell, một trong số mấy cô bạn trẻ của tôi đây chơi guitar rất tuyệt.
Ý kiến của tôi làm dấy lên những lời bàn tán xôn xao, tôi bèn đẩy Gretchen lên chỗ các ca sĩ tụ tập, và đám khách khuyến khích mãi cô mới cầm đàn lên, hỏi xin một cái ghế cao và thành thạo gảy vài nốt nhạc. Anh nhạc công guitar vỗ tay khiến cô cao hứng chơi tặng anh một đoạn nhạc phức tạp; có vẻ như anh thật tình bị ấn tượng trước tài nghệ của cô. Sau đó anh lấy lại đàn để chứng tỏ khả năng cho cô thấy. Trình diễn xong vài đoạn trổ tài, anh trao lại đàn và cô bập bùng gảy nhẹ,
Child 209
.
Hiển nhiên tôi là người duy nhất trong đám khán giả biết Child 209 là gì vì phần lớn khách của Fell nếu không phải người châu Âu thì cũng đã quá già để hiểu được những gì đang diễn ra với nền âm nhạc Mỹ. Cato thì không hiểu gì về ballad, còn Joe đã được nghe Gretchen hát một lần ở Boston, song anh biết rất ít về dòng nhạc cô thích. Ngay cả tôi cũng không rõ cô sắp hát gì vì tôi chỉ biết hai ca khúc của Child, số 173 và 113.
Gretchen đã chọn bài rất sáng suốt, vì
Geordie
đề cập đến một người vợ trẻ có chồng bị bắt quả tang săn trộm mười sáu con hươu quý của nhà vua, và anh ta sẽ bị treo cổ vì tội đó. Thiếu phụ đến gặp quan tòa để xin tha chết cho chồng, và lời kể lể của nàng có sức truyền cảm mạnh mẽ:
Phương Bắc, ra đời bảy đứa con chàng,
Đẹp như thiên thần, sáng như gương,
Nguyện mang nặng đẻ đau thêm bảy đứa,
Geordie cha chúng, xin ngài rủ lòng thương.
Ông quan tòa quay mặt đi, không tìm được lý do gì để khoan dung, thế là Geordie bị treo cổ.
Gretchen hát với xúc cảm mãnh liệt và thái độ uy nghiêm tới mức tiếng chuyện trò râm ran dần lắng xuống; mọi khách khứa đều phải lắng nghe bởi vì tiếng guitar chơi hào hùng khiến họ chú ý và giọng hát lôi cuốn của Gretchen khiến họ rất thích thú, nhưng không ai để hết tâm trí vào lời ca với tán thưởng rõ rệt hơn các ca sĩ Tây Ban Nha, tuy không thể hiểu được từ nào nhưng, bằng một cách lạ lùng của người nông thôn, họ vẫn hiểu được tất cả. Khi cô hát xong, các nhạc sĩ xúm lại hỏi han và Britta phải đứng ra làm nhiệm vụ phiên dịch.
Khách khứa vỗ tay khen ngợi và yêu cầu thêm một vài ca khúc nữa, vậy là trong lúc mọi người đang ồn ào bàn tán, tôi đến gần gợi ý cho cô hát hoặc
Mary Hamilton
hoặc khúc ballad thanh cao về chàng hải cẩu, nhưng cô đặt tay lên cánh tay tôi, nói,
Người ta sẽ không lãng phí những bài hay nhất cho một cử tọa như vậy,
và thay vào đó cô cất tiếng hát một khúc ballad xứ Scotland rộn ràng vui tươi mà tôi chưa bao giờ được nghe. Cô giới thiệu với chúng tôi đó là một bài của Child, nhưng tôi quên mất ấy là bài gì.
Bài này được chọn rất đúng. Nó có một đoạn điệp khúc đồng ca vui nhộn mà Gretchen cố gắng dạy đám khách hát theo, nhưng họ không nắm bắt được tính phức tạp của nó, cứ đến cuối đoạn lại hát sai. Mặt khác, dân làng lại có vẻ như ngay tức khắc nắm được nhịp điệu đứt quãng của bài hát và những ca từ vô nghĩa, vì vậy liền hưởng ứng với lòng nhiệt tình đáng ngưỡng mộ mỗi khi Gretchen xoay bàn phím cây guitar về phía họ và hát vang những lời đầu tiên:
With his tooran mooran non ton nee,
Right ton mooran fol the doo-a-dee,
Right ton nooran nooran nee,
With his tooran nooran-eye-do.
Chúng tôi hình dung khá rõ tooran nooran là gì qua một vài đoạn đầy sức sống mà Gretchen hát với vẻ hồn nhiên của học sinh trung học; chúng đề cập đến một người bị coi là kẻ ăn xin ghé vào một nông trại gần Aberdeen, quyến rũ cô con gái cả giữa đêm khuya và cùng cô biến mất vào lúc rạng đông. Bảy năm sau chàng trở lại dưới hình dạng người ăn xin một lần nữa, bà mẹ trách mắng chàng về tội bắt cóc con gái bà, vậy là chàng bèn trút bỏ bộ quần áo rách rưới tả tơi trên người và để lộ mình là một hoàng tử. Mấy đoạn vui nhộn nói về những gì xảy ra trước cuộc bỏ trốn:
Rồi cô gái đứng lên ra cài then cửa bếp,
Chợt, trần như nhộng, tươi như hoa, một kẻ ăn xin đứng ngay trước mắt.
Ôm siết eo thon, chàng dồn nàng vào tường bếp,
Ôi, thưa ông,
nàng thỏ thẻ,
xin hãy lịch sự, kẻo cha em thức giấc thì gay.
Không nghe lời nàng, chàng mải miết, mải miết,
Cho đến khi xong việc, chàng mới buông lời tán tỉnh ráo riết, ráo riết.
Khúc ballad này là một thành công đáng kể, và đám khách khứa lại yêu cầu thêm nữa, nhưng Gretchen hát thế đã đủ. Trả lại cây guitar cho chủ của nó xong, cô cảm ơn các nhạc công đã ủng hộ rồi đi thơ thẩn sang phía bên kia căn phòng lát đá cẩm thạch. Vài quý ông đứng tuổi tìm cách bắt chuyện nhưng cô đều lảng tránh.
Paxton Fell cho dọn bữa tối lúc một giờ hai mươi ba phút sáng, không muộn bất thường đối với một bữa ăn Tây Ban Nha, và khi đêm về khuya, đám khách quen của ông ta, lần lượt từng người, để lộ dấu hiệu say rượu. Vì không ai đi làm và có thể ngủ muộn tùy ý, đến ba bốn giờ chiều chưa dậy cũng được, họ sẵn sàng uống thỏa thích; lượng rượu đủ dúi người bình thường xuống gầm bàn dường như chỉ tác động một chút đến họ, nhưng khoảng ba giờ sáng thì họ uống đã quá nhiều và liên tục đến mức bắt đầu cho thấy cũng sắp gục đến nơi. Khi không còn đủ khả năng uống được nữa, họ lặng lẽ rời khỏi bàn và thiếp đi trên ghế hoặc nằm dài trên mép thảm. Không ồn ào, chỉ có tiếng các nhạc công đang chơi nhạc đệm và giọng chuyện trò uể oải quanh cái bàn lớn.
Suốt quãng thời gian này, tôi không nhìn thấy sáu bạn trẻ đâu cả; họ đang ở đâu đó trong khu nhà rộng rãi này cùng hai thanh niên Đức, vì vậy tôi bị bỏ lại với đám người lớn tuổi, và trong lúc quan sát họ trượt vào quên lãng một cách phong nhã, vẫn tiếp tục uống mặc dù họ không còn cần hay thích rượu nữa, tôi hiểu ra rằng mỗi thời đại đều sinh ra những kẻ bỏ cuộc, dân tộc nào cũng vậy. Tỷ lệ phần trăm luôn bất biến; chỉ có biểu hiện là thay đổi.
Những người xung quanh Paxton Fell đã rút lui khỏi cuộc cạnh tranh thông thường chắc chắn không kém gì anh thanh niên râu rậm nhất người Oklahoma coi thường thành phố Tulsa và tin rằng mình đã tìm ra một lựa chọn tốt hơn ở Piaight-Ashbury. Những người đứng tuổi kia không thích Berlin và Brussels; họ đã bỏ London hoặc Paris mà đi tha hương; họ tiêu thụ cocktail theo đúng cách những người trẻ hơn sử dụng cần sa, và với ảnh hưởng tương tự. Vị tướng Đức Quốc xã bị buộc phải lưu vong; ông ta mà ở lại Đức thì sẽ bị tòa án binh của Nga hành hình. Những người khác đã tự nguyện tách khỏi xã hội của mình, rủ bỏ những trách nhiệm thông thường. Chỉ nhờ may mắn có chú bác lắm tiền nhiều của và cha mẹ dễ dãi, họ mới được phép sống như vậy. Lúc này, ngay cả Laura, bằng giọng nói chói tai, cũng đang kể lại một chuyện vui nào đó xảy ra ở vùng đồng bằng Tây Texas... sao mọi chuyện có vẻ xa xôi đến thế, sao những mùa đông rét buốt ở Dalhart lại khó chịu đựng đến thế.
Nhưng tôi không chỉ so sánh những thanh niên bỏ cuộc thuộc thế hệ trẻ hơn với nhóm tha hương nổi đình đám ấy; còn có cả những mẫu người mạnh mẽ, thận trọng mà tôi từng quen hồi bé ở Indiana. Trung bình cứ một trăm thanh niên trưởng thành cùng tôi lại có hơn bốn mươi người bỏ cuộc không chịu phấn đấu gì nữa khi mới hai mươi lăm tuổi. Tất nhiên, một số trở thành lang thang nát rượu hoặc đồ vô tích sự rõ rành rành; một vài người còn ăn trộm tiền và phải đi tù; một vài thiếu nữ trở thành gái bán dâm ít nhiều cũng thuộc loại cao cấp, thường lẻn vào phòng khách sạn hay sống cùng các thương gia trong khi vợ họ đi nghỉ hè. Trong bốn mươi phần trăm ước lượng đó, tôi không tính đến những kẻ bỏ cuộc không thể tránh được này; đúng hơn là tôi muốn nói đến số lượng bất biến những người Mỹ lẩn tránh nhiệm vụ khó khăn và chớp lấy việc làm đầu tiên được người ta đề nghị, bám víu vào đó suốt phần đời vô ích còn lại như những con đỉa hoảng sợ. Tôi muốn nói đến những cô gái lấy người đàn ông đầu tiên hỏi cưới họ, xây dựng nên những gia đình không ý nghĩa không cảm hứng, sinh ra một chu trình tiếp theo toàn đồ bỏ cuộc; những kẻ đầu hàng từ khi còn trẻ và coi sự vô dụng của mình như một điều hay, những thầy giáo tội nghiệp cả đời chỉ biết đến mỗi một quyển sách và nhai đi nhai lại suốt bốn mươi năm trời, những mục sư đáng khinh dựng nên một cuộc đời vô nghĩa dựa trên phút cảm hứng nhất thời ở tuổi mười chín. Chính họ mới là những kẻ bỏ cuộc làm tôi băn khoăn nhất.
Đám bạn của Paxton Fell, giờ yếu xìu, hòa nhã và đang chờ bình minh lên, không gây tổn hại lớn lao gì cho bản thân hay xã hội, cũng như bao thanh niên phóng túng hơn mà chúng tôi thấy qua lại khắp Torremolinos chẳng gây nên mấy việc đáng trách; chính thiểu số hết sức âm thầm không khao khát điều gì và không làm được việc gì ra hồn này mới khiến tôi lo ngại. Đêm nay, khi khách của Paxton Fell đang thiếp đi bên bàn, chắc chắn phải có ít nhất một trăm nghìn sinh viên trên khắp nước Mỹ đang từng bước chối bỏ bất cứ vai trò hữu ích nào trong xã hội - họ không giống Cato Jackson, đứng lên đấu tranh tại nhà thờ ở Llanfair, bất kể có lầm đường lạc lối; họ không phải những thiếu nữ tài giỏi như Gretchen Cole, từng được nếm hạt nhân của một hệ thống và nhận thấy mùi vị của nó thật khó chịu; họ không giống những thanh niên như Joe, nhận thấy đất nước mình cư xử một cách vô đạo đức và không thể tiếp tục ủng hộ được nữa; họ cũng không phải kiểu đàn ông như Yigal Zmora, nhìn ra những điều trái ngược giữa hai xã hội một cách rõ ràng đến mức anh không thể đưa chúng về trạng thái cân bằng - chưa được, ở tuổi mười tám thì chưa được, nhưng có thể là sau này, nếu anh vẫn duy trì việc nghiên cứu của mình.
Tôi yêu mến mấy thanh niên trẻ bỏ cuộc mà tôi tiếp xúc ở Torremolinos, và khi người cuối cùng trong nhóm khách lớn tuổi của Fell đã lặng lẽ ngủ thiếp đi hoặc lui về nghỉ ngơi cùng những người bạn không thân thiết trên những chiếc giường không thân thiết, tôi bèn đi kiếm các bạn của mình. Tôi thấy họ túm tụm ở một góc xa trong nhà để xe. Họ quây quần bên các nhạc sĩ nông thôn, và Gretchen đang hát khúc ballad về chàng hải cẩu, bài hát ngập tràn cảm xúc về một người đàn ông bị kẹt trong những mâu thuẫn không thể tránh được. Britta đứng giữa dân làng để phỏng dịch lời Gretchen hát, và tôi thầm nghĩ thật là thích hợp vì chắc hẳn bài này có nguồn gốc từ quân xâm lăng Na Uy cổ đã từng đột chiếm vùng bờ biển Scotland.
Tôi lấy làm lạ không hiểu sao họ dễ dàng hiểu được ca khúc khá khó nay đến thế, bởi vì khi Britta giải thích cho họ rằng chàng hải cẩu đã giành lại đứa con trai của mình và tiên đoán mẹ cậu bé sẽ lấy một gã thợ săn, người này sẽ bắn chết cả chàng hải cẩu lẫn đứa con trai nàng, đám dân làng liền gật gù. Đối với họ, kết cục như vậy dường như là hợp lý.
Chính Britta là người gợi ý Gretchen mang đàn đến quán Alamo và đóng góp tiết mục đều đặn để máy quay đĩa đỡ phải làm việc liên miên.
Tớ biết khách khứa sẽ thích nhạc của cậu. Cậu thấy những người Tây Ban Nha đêm hôm nọ rồi đấy. Ngay cả lời ca họ cũng không hiểu được mà còn thế cơ mà.
Jean-Victor vẫn ở Marốc mua bán cần sa, người duy nhất cần phải hỏi ý kiến là Joe, và khi nghe đề xuất, anh nói,
Sao lại không chứ?
Tôi có mặt ở quán khi Gretchen biểu diễn lần đầu. Một vài anh lính càu nhàu về kiểu cắt ngang những bản thu âm quen thuộc này, nhưng sau vài hợp âm mạnh mẽ đầu tiên phát ra từ cây đàn guitar Tây Ban Nha của cô, họ chăm chú lắng nghe, và chẳng bao ngày sau họ đã yêu cầu cô hát bằng cách la rầm lên số thứ tự ca khúc Child.
Việc này trở nên đơn giản hơn khi một anh lính lấy trộm được các bản tái bản bìa mềm các tác phẩm của Giáo sư Child và đem đến tặng cho quán. Phía sau mỗi bìa sách đều được đóng dấu: Quyển sách này là tài sản của Căn cứ Không quân Morón, nhưng theo tôi ở Torremolinos chúng sẽ có ích hơn là ở căn cứ; dù sao đi nữa cho dù tôi biết gì về các bản ballad của Child thì cũng đều là nhờ tôi lật từng trang sách đó trong khi Gretchen hát ở quán Alamo.
Các anh lính thích khúc ballad nào nhất? Họ không bao giờ chán
Barbara Allen
và la ầm lên
Child 84
bốn năm lần một ngày.
Cô ấy vừa hát bài này rồi mà,
một khách quen sẽ nói với người mới đến, và anh này sẽ quát,
Thôi nào, cứ để cô ấy hát lại lần nữa.
Tôi nghĩ thanh niên thích câu chuyện về một cô gái phụ tình chết vì cõi lòng tan nát, vì mỗi lần Gretchen hát ca khúc được ưa chuộng và được trình bày đi trình bày lại mãi ấy, tôi đều thấy họ gật gù vừa ý.
Mary Hamilton
không có sức hấp dẫn đối với họ; hiển nhiên bi kịch của nàng được những người lớn tuổi hơn thông cảm. Nhưng họ lại thích
The Twa Sisters
với đoạn điệp khúc ám ảnh
Binnorie, o bin- norie!
Khúc ballad này kể về những tình tiết phát sinh khi một chàng trai tán tỉnh cô chị nhưng rồi lại bỏ trốn cùng cô em; một lần nữa các anh lính lại có thể đồng cảm với tình thế bế tắc như vậy, vì chắc hẳn tất cả bọn họ đã từng có lúc tán cô này trong khi vẫn để mắt đến cô khác.
Họ cũng rất thích
Child 12
, câu chuyện về một hiệp sĩ hào hiệp bị chính cô gái mà chàng cầu hôn đầu độc. Cứ nhìn những cái đầu gật gù tán thành khi Gretchen hát khúc ballad đó, người ta sẽ kết luận là những vụ đầu độc như vậy chẳng có gì đặc biệt và các anh lính đã may mắn tránh được. Nhưng có vẻ như bài hát dò đúng được những hợp âm cảm động nhất lại là
The Prickly Bush
, vì tình cảm sướt mướt của nó phản ánh ý thức đạo đức của chính bản thân họ.
Ôi, bụi cây gai góc, bụi cây gai góc,
Đã đâm vào trái tim đau đớn của ta;
Nếu mai này thoát khỏi bụi cây gai góc đó,
Ta sẽ mãi mãi tránh cho thật xa.
Việc hát những bản ballad đó có một hậu quả đáng lẽ phải đoán trước được nhưng tôi lại bỏ qua. Khi Gretchen ngồi lên chiếc ghế cao, quặp chân trái vào thanh ngang và gác chân phải lên trên, cô đã phác nên một hình ảnh quyến rũ bậc nhất, và với mái tóc đuôi sam dài đến ngang vai cùng đôi mắt sáng long lanh, không có gì là lạ khi cô chinh phục được rất nhiều vị khách tình cờ ghé vào quán. Thật vậy, hiếm có ngày nào không có người mời cô ăn tối, mời cô lên xe xuống Marbella chơi một chuyến, hoặc đi bơi; nhưng cô từ chối mọi lời mời với một thái độ lạnh lùng khiến họ sợ hãi hoặc bối rối. Những khách quen, sau nhiều lần kiên trì tìm cách dụ dỗ cô đến căn hộ của họ, lại phao tin đồn cô bị lãnh cảm, đồng tính luyến ái hoặc lập dị. Nhiều suy đoán thú vị lan truyền, thỉnh thoảng cánh đàn ông còn lôi cả Joe và Cato vào các cuộc bàn luận.
Cô nàng Boston có vấn đề gì không?
họ thắc mắc.
Cô ấy không sao cả,
Cato tuyên bố.
Có chuyện gì trong chiếc pop-top màu vàng thế?
Cô ấy ngủ trong đó,
Joe đáp.
Tôi biết rồi. Nhưng với ai mới được chứ?
Một mình thôi. Và anh làm ơn tránh xa ra. Khi nào cô ấy báo tin cần bầu bạn, cậu sẽ là người cuối cùng nhận được lời mời đấy.
Điều làm tớ khó chịu,
một anh lính Mỹ nói,
là ở một nơi mà bọn con gái phát cuồng lên tìm bạn trai như tại Torremolinos, cô nàng này lại là một cấm địa.
Có lẽ cô ấy chẳng có cảm xúc gì hết,
Cato gợi ý.
Về điểm này thì cậu sai rồi. Vì tôi đã quan sát khi cô ấy hát, những ca khúc ấy đều xuất phát từ trái tim. Cô ấy đắm mình vào lời ca.
Cậu có nhìn gì ngoài chân cô ấy đâu,
Cato nói.
Thì còn cách nào khác để biết một cô gái nghĩ gì chứ?
anh lính hỏi.