• 1,567

VIII - Chương 5


Số từ: 4009
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Churchill đánh giá Monica chính xác đến thế vì những ngày Gretchen lái pop-top xuống Albufeira để đi chợ hay tận hưởng niềm vui được ngắm biển, cô gái người Anh, vốn có cái tài kỳ lạ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đã lập quan hệ mật thiết với Churchill và bắt đầu mua hàng của ông ta rồi sử dụng dưới sự hướng dẫn của ông ta. Một liều là một vuông giấy thông thảo nhỏ, dài khoảng một inch, rộng nửa inch, ở giữa mảnh giấy đó có một vết bạc màu xam xám. Churchill cất chúng trong ví, vì vậy cả bốn mép đều bị quăn, và nếu anh là người mới thử lần đầu thì phải xé mẩu giấy ra làm hai và chỉ nhai một nửa liều rồi nuốt từ từ trước khi tiến tới cả liều, mà như vậy thì đã là nghiện nặng rồi. Khi nhai, người ta không thấy có mùi vị gì đặc biệt cả.
Lần thử đầu tiên, đúng như dự đoán, Monica nuốt trọn cả liều, lại là một liều với vết bạc màu lớn hơn bình thường, nhưng Churchill đã có kinh nghiệm xử lý những trường hợp như thế, vì vậy trong cuộc phiêu lưu lần thứ hai này Monica đã nếm trải mùi lysergic acid diethylamide tartrate 25, loại ma túy được những kẻ cùng hội cùng thuyền của cô biết đến với tên gọi LSD-25. Cuộc phiêu diêu do ngấm thuốc của cô kéo dài bảy tiếng, và trong suốt nửa sau của thời gian ấy năm bạn trẻ đã bổ đi khắp nơi tìm cô, và càng lúc càng thêm lo lắng vì không thấy cô đâu. Cato là người đầu tiên nghĩ đến gã người Anh ở quán bar, và quả đúng như vậy, khi anh và Britta tới đó hỏi thăm, người hầu bàn trả lời bằng tiếng Anh không trôi chảy lắm,
Cô ấy đến đây. Bây giờ phòng ông ấy, tôi nghĩ thế.
Thấy mắt Cato long lên giận dữ và ghen tuông, anh ta bật cười.
Không kim đại. Ssstt!
anh ta nói, và làm bộ điệu cắm một cây kim tưởng tượng vào cánh tay.
Được dúi năm escudo, người bồi bàn nhanh nhảu chỉ nơi Churchill sống; nó nằm trên tầng ba một ngôi nhà rất cổ trông xuống biển, và khi đến cửa phòng ông ta, hai người nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng Monica vừa cười vừa rên xen lẫn giọng Churchill rên rỉ trấn an cô,
Sẽ tuyệt diệu lắm. Mọi thứ ổn cả thôi.
Khi Cato đẩy tung cánh cửa, Britta chạy vào trước thấy Monica gần như trần truồng nằm trên chiếc giường bừa bãi, đầu ngật về phía sau trên chiếc gối dính sáp thơm, đồng tử giãn ra và có vẻ như tràn ngập những ảo ảnh dị thường.

Ông đang làm trò khỉ gì thế này?
Cato hét lên, nhưng Churchill chỉ nói,
Suỵt. Chúng ta không được đánh thức cô ấy đột ngột, phải không?


Ông là đồ chó đẻ!
Cato gầm lên và lao tới gã người Anh gầy đét, nhưng ông ta lặng lẽ tránh sang bên.
Đừng làm gì dại dột,
ông ta nói.
Cô ấy đang thoát khỏi ảo giác và cần yên tĩnh.

Vậy là Cato và Britta đành ngồi xuống sàn nhà, theo dõi Monica từ từ trở lại những phản ứng gần như bình thường.
Thật mênh mông,
cô rên rỉ nhắc đi nhắc lại. Cô không còn cách nào khác để miêu tả về cuộc phiêu diêu của mình; chỉ là cảm giác mênh mông theo một kiểu huy hoàng nào đó.

Em về báo với các bạn là chúng ta đã tìm được cô ấy thì hơn,
Cato bảo Britta. Sau khi cô đi, anh liền mặc quần áo cho Monica, lúc này đang dao động giữa sự kiểm soát tư duy bình thường và cảm giác trôi lại cõi hư ảo. Rốt cuộc, khi nhận thức được mình đang ở đâu và với ai, cô hôn Churchill và kêu lên,
Ông bạn yêu quý, ông bạn thân mến! Tuyệt hơn ông nói gấp mười lần.
Và những lời đầu tiên cô nói với Cato đã xác lập một kiểu mẫu mà cô kiên quyết trở đi trở lại với nó trong suốt thời gian còn lại ở Bồ Đào Nha:
Cato, anh phải thử đi! Màu sắc... cảm giác... Chúa ơi, làm tình khi lên đến đỉnh điểm cuộc phiêu diêu... Cato, chúng ta phải thử đấy nhé!

Khi mọi người đưa được cô lên chiếc pop-top và quay về Alte, nơi không khí thoáng mát hơn, đầu óc Monica mới trở lại tỉnh táo và cô nói mạch lạc,
Cuộc phiêu diêu ấy làm cho giác quan của ta tách ra và mở rộng. Tất nhiên, ta vẫn chỉ có năm thôi, nhưng mỗi giác quan dường như có tầm quan trọng gấp đôi. Em nhớ mình nhìn lớp vữa không phẳng trên tường. Những chỗ lồi biến thành núi non. Một mảng tường tróc vữa thành dãy Alpes, đầu mỗi chỗ lồi là đỉnh núi. Em nghe thấy Churchill nói,
Sẽ đẹp lắm.
Em nghe được các lời nói. Em hiểu chúng. Và em biết là em hiểu. Các anh biết không, suốt thời gian đó ta vẫn nhận biết được. Ta nhận biết được mọi việc.
Cô ngừng lời, nhớ lại tác động của những lời Churchill nói, rồi tiếp tục,
Chỉ ba từ! Nhưng chúng trở thành bài diễn văn cao thâm nhất em từng nghe. Như thể ông ta là ngài Churchill thật, lại thêm cả Hitler và Mussolini... một diễn thuyết gia tuyệt vời. Ông ấy mất khoảng mười lăm phút để nói ‘Sẽ đẹp lắm,’ nhưng trong suốt thời gian đó dân chúng hoan hô nhiệt liệt. Chúa ơi, họ hoan hô ghê lắm.

Cô lại quay về với lời dụ dỗ quyết liệt của mình,
Các bạn à, phải thử đi. Thực ra, lần đầu ở Torremolinos ấy... với bao trở ngại... nó chẳng là gì cả. Nhưng thử một cách nghiêm túc... với Churchill hướng dẫn... một liều đích thực với chỗ nằm hợp lý. Đó là kinh nghiệm tuyệt vời nhất em từng trải qua. Em nói cho các anh biết, chuyện đó còn tuyệt hơn gấp trăm lần quan hệ tình dục thỏa thuê ấy chứ.

Cô nhất định rủ Britta và Gretchen tham gia chuyến phiêu du lần sau, nhưng cả hai đều xin kiếu. Yigal cũng từ chối, còn Joe nói,
Chắc em điên mất rồi.
Song cô đã thuyết phục được Cato, vì vậy ba ngày sau hai người cuốc bộ đi vẫy xe quá giang vào thị trấn với thỏa thuận là khoảng mười tiếng sau chúng tôi sẽ đưa xe đến đón họ.
Khi Britta đưa chúng tôi tới căn phòng ám bụi của Churchill, Cato và Monica đang nằm trên giường trần như nhộng, còn lão Churchill thì liếc nhìn họ với vẻ đểu cáng.
Đây là một chuyến chu du mà họ sẽ không bao giờ quên,
ông ta khẳng định với chúng tôi, và khi Cato và Monica về Alte, những gì họ kể với chúng tôi chứng minh cho lời tiên đoán của ông ta:
Anh đã bao giờ tự hỏi tình dục sẽ như thế nào khi lên đến đỉnh cao của sự hoàn hảo suốt hai mươi bốn giờ chưa?
Monica hỏi, và Cato đáp,
Cũng không tồi.

Vậy là sức ép quy y nhập đạo lại tiếp tục, hôm thì Britta, hôm thì Yigal phải đương đầu. Một buổi sáng, khi Monica khăng khăng đòi Britta phải thử LSD vì nó sẽ giúp cô mở mang đầu óc, cô gái Na Uy đáp,
Sáng nào thức dậy nhìn thấy mặt trời, đầu óc tớ cũng được mở mang rồi. Cậu không hiểu đâu. Cậu có bao giờ phải ở Tromsø suốt mùa đông đâu.

Yigal gay gắt hơn.
Anh nhức đầu với các phép tính lắm rồi. Anh chắc chắn không muốn làm rối beng chút trí lực mình có đâu,
thế là Monica kêu lên,
Anh chỉ là đồ gà con, gà con, gà con,
Yigal nhìn cô trừng trừng, nhưng Joe đã lên tiếng,
Anh nghĩ em dùng từ sai rồi, Monica. Không thể gọi chàng gà trống bantam nhỏ con này như vậy được.

Monica bực bội quay về phía tôi hỏi,
Chú George, chú từng làm việc ở châu Á, nơi người ta biết về việc mở mang đầu óc. Chú thấy thế nào?


Chú không hiểu sao lại có người dám liều với một loại ma túy chưa được kiểm nghiệm,
tôi vừa mở lời thì Joe đã xen vào,
Tại vì cô ấy quá ngốc nghếch.
Ý kiến của Joe làm dấy lên một cuộc tranh luận, trong đó Monica khẳng định,
Đây là một bước phát triển mới của loài người. Quỷ tha ma bắt, chú George, chú thì làm gì có hy vọng hiểu được. Trước năm 1938, loại này còn chưa được tìm ra cơ mà. Có ai thử nó trước năm 1943 đâu.


Sao em biết?
Joe hỏi.

Churchill nói với em. Ông ta sản xuất đủ cho toàn bộ Algarve. Hóa chất thì ông ta mua ở Thụy Sĩ. Nhưng vấn đề là ở chỗ, đây là một kinh nghiệm mới và các bạn không thể loại bỏ nó khi chưa thử.

Tôi không ngờ lập luận này lại bén rễ trong một trí óc mà tôi từng đánh giá ít khả năng tiếp thu cái mới nhất. Một buổi sáng, tôi và Joe đang nói chuyện bên cạnh bức tượng nhà thơ thì Gretchen đến tìm tôi và nói,
Chú George, cháu nhờ chú một việc. Chú làm ơn coi sóc cháu trong lúc cháu thử LSD.


Em mất trí rồi à?
Joe hỏi.

Không, nhưng em muốn được mất trí. Em không biết Monica nói có đúng không. Đây là ảo ảnh về tương lai. Nó có thể là một mẫu hình cuộc sống hoàn toàn mới.
Cô nhìn xuống hai bàn tay mình và nói tiếp,
Chúa biết rõ là em không tán thành cách sống hiện tại của bản thân.


Cô tưởng LSD sẽ đưa ra một giải pháp sao?
tôi hỏi.

Cháu chẳng tưởng gì cả. Nhưng cháu muốn tự mình kiểm chứng.
Cô lại nhìn xuống hai bàn tay.
Điều cháu cần là một ảo ảnh về thế giới - một ảo ảnh nhất quán trong đó mọi thứ đều đâu vào đấy. Cháu không thể tự mình nghĩ ra được.
Cô cố gắng nuốt cục nghẹn trong cổ họng.
Cháu tuyệt đối không thể tự mình làm được.


LSD cũng không làm được,
Joe can ngăn.

Nhưng cũng có thể chứ.

Cô quyết tâm đến nỗi cuối cùng tôi đành phải đồng ý lái xe đưa cô xuống Albufeira, và chúng tôi gặp Churchill ở đó, trông ông ta vẫn xám ngoét như trước, mấy sợi tóc lưa thưa được chải ép xuống cả hai bên trán. Gretchen nói,
Monica giới thiệu tôi. Cô ấy bảo ông sẽ giám sát...


Sáng nay tôi bận rồi.


Tôi rất tiếc,
Gretchen nói, và nỗi thất vọng của cô lộ rõ đến nỗi Churchill nắm lấy cánh tay tôi nói,
Nhưng nếu ông đây bằng lòng ở bên cạnh cô thì không có vấn đề gì.


Tôi có biết gì về LSD đâu,
tôi phản đối.

Ông không cần biết gì cả. Chỉ cần ngồi bên đối tượng và thỉnh thoảng trấn an cô ấy thôi. Ông biết đấy, hình ảnh trở nên rối loạn, nên cần phải có một điểm làm chuẩn.

Ông ta thuyết phục được Gretchen tin vào lý luận này, và xác nhận lại lần nữa khi nói,
Dù sao đi nữa, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô chỉ dùng một nửa liều thôi.
Ông ta dẫn chúng tôi lên căn phòng ở tầng ba, rồi trong khi tôi ngắm biển, ông ta móc từ ví ra một liều, giơ lên ngược sáng để xem nó chứa khoảng bao nhiêu LSD, khéo léo xé ra làm đôi và đưa một phần cho Gretchen kèm theo lời dặn,
Để tờ giấy thông thảo tan trong miệng rồi hãy nuốt.
Và ông ta biến luôn.
Khi Gretchen vẫn còn cầm nửa mảnh giấy mỏng tang trong tay, tôi cố gắng lần cuối thử can ngăn cô đừng làm xáo động tâm trí mình,
Cô không cần thứ đó đâu,
tôi lựa lời khuyên nhủ, nhưng cô nhắc lại cái điệp ngữ mà thế hệ tôi phải nghe ở khắp thế giới:
Làm sao cháu biết được nếu bản thân chưa thử?
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn với cách lý sự như vậy ở một cô gái tài năng là thế nên liền gắt,
Chẳng lẽ cháu ăn học đến nơi đến chốn như vậy mà không biết là một số việc cần được tiếp cận dựa trên sự từng trải của tổ tiên hay sao? Giả sử cháu có mang và muốn dùng thalidomide để làm dịu bớt căng thẳng, thì tôi sẽ khuyên cháu, ‘Qua những hậu quả khủng khiếp mà chúng tôi chứng kiến tại Đức, chúng tôi biết rằng phụ nữ có mang không nên dùng thalidomide.’ Vậy thì liệu, bất chấp bằng chứng ấy, cháu có cảm thấy mình cần phải tự mình chứng minh sự thật đó một lần nữa không?

Vốn là cô gái thông minh, cô dừng lại, nhìn mảnh giấy và phân tích những điều tôi vừa nói. Qua cách cô nhíu mày, tôi cho rằng cô đã nhất trí với lý lẽ của tôi, và tôi tưởng cô sẽ xé mảnh giấy đi. Nhưng thay vào đó, cô lại run run nói nhỏ,
Chú không thể đoán cháu khốn khổ thế nào đâu. Nếu LSD chứa đựng một khả năng dù là mỏng manh đưa ra được lời giải đáp...
Cô bướng bỉnh đút tọt mảnh giấy vào miệng.
Cô ngậm mảnh giấy khoảng một phút, trong thời gian đó vẫn nói chuyện với tôi,
ít nhất vị của nó cũng không tệ.
Tôi nhìn cô nuốt và chờ đợi một phản ứng tức thời nào đó, nhưng không có gì xảy ra cả. Cô vẫn hoàn toàn bình thường, và suốt gần một tiếng đồng hồ chúng tôi nói về chuyến đi cắm trại từ Torremolinos đến Bồ Đào Nha.
Thế rồi, bất ngờ, cô chìm vào giấc ngủ. Trong khoảng một tiếng đồng hồ cô nằm bất động, và tôi không thể không nhận thấy cô là một cô gái mới cân đối và dễ thương biết bao. Cô thiếu những nét đẹp lồ lộ nhưng lại sở hữu sự hài hòa sâu sắc giữa diện mạo, nét sôi nổi hoạt bát và cá tính, đến mức anh biết rõ rằng trên bốn mươi tuổi cô sẽ vẫn xinh đẹp hơn bất cứ cô thiếu nữ đáng yêu nào đang bao quanh cô lúc này, vì cô sẽ trưởng thành với sự tương xứng hoàn hảo của mọi cấu phần cơ thể. Cô là một trong số những phụ nữ trẻ nhất định sẽ gặp được nhiều điều tốt đẹp trong đời.
Sang đến giờ thứ ba, cô bắt đầu co giật nhẹ và rên rỉ,
Thật tráng lệ,
và một kiểu vận động bị chi phối bởi cảm giác vận động đã kiểm soát toàn bộ cơ thể cô, tựa như những đợt sóng dữ dội đang tràn qua căn phòng, ảnh hưởng trước hết đến đầu cô, rồi vai, rồi thân, và cuối cùng xuống đến chân. Hiển nhiên cô đang nằm trong vòng kiềm tỏa của một sức mạnh mà cô không kiềm chế nổi, và sẽ vẫn không kiềm chế nổi trong bốn hay năm tiếng tiếp theo. Nhớ đến lời hướng dẫn của Churchill, tôi trấn an cô,
Sẽ huy hoàng lắm đấy.

Rõ ràng, lời tôi nói khá gần sự thực, vì cô tiếp tục lẩm bẩm những từ như
tráng lệ
,
thật êm dịu
, rồi
màu sắc, màu sắc
, và những lời đó đã ru tôi vào giấc ngủ lơ mơ dễ chịu. Qua những gì quan sát được cho đến lúc này, tôi thấy nói chung LSD cũng hữu ích và tôi bắt đầu tự hỏi mình có cần ngồi đây không.

Accccchhhhh!
một tiếng thét vang lên từ phía chiếc giường. Tôi bật dậy khỏi ghế và nhìn thấy Gretchen đang bị co kéo bởi một sức mạnh dữ dội nào đó giật mạnh đầu cô về phía này, thân về phía kia. Cô co giật loạn xạ và chỉ rú lên được một tràng điên dại,
Accccchhhhh!

Tôi cố ấn vai cô xuống đệm, vật lộn với cô như vậy một lúc cho đến khi dòng xúc cảm mạnh mẽ đó giảm bớt, rồi cô rũ xuống, vừa thổn thức khe khẽ vừa run lên với từng cơn co giật dữ dội khiến toàn bộ cơ thể cô căng ra theo những cơn sóng ngược. Suốt cả thời gian ấy, cô không nói một lời nào. Mặc dù rất khiếp sợ, tôi vẫn cố trấn an, nhưng cô không nghe thấy.
Trong chu trình này, lặp đi lặp lại ba lần, hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua và nỗi lo ngại trong tôi mỗi lúc một tăng, nhưng sang đến giờ thứ năm, cô lại chìm vào giấc ngủ hiền hòa và một lần nữa vui thú với những ảo ảnh lúc trước đã khiến cô hân hoan đến thế, vậy nên tôi đoán cơn khủng hoảng đã qua và cô sẽ nằm im trong khoảng thời gian còn lại của cuộc phiêu diêu. Tôi rất mừng là mình đã ở đó trong những giờ phút gay cấn nhất và tự hỏi không biết cô có thể làm được gì nếu chỉ có một mình khi bị nỗi thống khổ vô cùng hành hạ.
Căn phòng thật yên ắng. Đột nhiên cô rú lên một tiếng kinh khủng hơn lần trước nhiều, rồi cơ thể bắt đầu bị hành hạ bởi một cơn co giật dữ dội mà tôi không làm sao ngăn chặn được. Thật ghê rợn khi phải chứng kiến tác động của nó lên cô: mặt méo mó, vai co giật, chân tay quẫy đạp, và trên hết là những tiếng thét của cô gái trong cơn đau đớn.
Lúc này tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi - chảy ròng ròng từ nách xuống, mùi khó chịu đến buôn nôn - trong khi vật lộn với cô gái đang mê muội. Dù gắng hết sức, tôi cũng không thể giữ Gretchen nằm im trên giường được vì lúc thì đầu, lúc thì chân cô trượt xuống sàn, co giật và quằn quại như thể chúng có đời sống riêng. Váy áo cô đã rách tươm, và trong một khoảng thời gian đáng sợ, chính tôi cũng bật cười như phát cuồng, có lẽ vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là trông cô giống một ả gái điếm Ai Cập trụy lạc ở cảnh quay yến tiệc trong một bộ phim do Cecil B. DeMille đạo diễn.
Thế rồi, lần đầu tiên cô bật lên từ chết. Lúc đầu cô còn nói giọng khe khẽ, khàn khàn, rồi với nỗi khiếp sợ càng lúc càng tăng cho đến khi căn phòng nhỏ dường như tràn ngập hiện diện của Thần Chết, đích thân đến đón cô đi. Cô cầu xin, quằn quại trốn tránh ông ta, van tôi cứu giúp, ý thức được tên tôi và việc tôi đang ở bên cô. Mặt cô xám ngoét, có lúc cô chìm vào cơn hôn mê giảm trương lực mà tôi tưởng như là biểu hiện của cái chết hay trạng thái hấp hối.

Gretchen!
tôi hét lên, tát vào mặt cô để làm cô tỉnh lại. Lúc này khắp người tôi đã đầm đìa mồ hôi; tay tôi ướt đẫm và trơn tuột khi tôi túm lấy vai cô mà lắc.

Chết!
cô nhắc lại và cầu xin thống thiết,
Chú George, đừng để cháu chết.

Dù đã làm hết cách nhưng vẫn không có kết quả, tôi đành đau đớn nhìn cô dần dần đi đến cái chết; hơi thở cô dường như đã tắt, tay chân cô đã bắt đầu cứng đơ. Tôi tìm được một cái cốc bèn hứng đầy nước lạnh rồi hắt vào mặt cô, nhưng làm thế chẳng có tác dụng gì mà chỉ làm cho tóc cô trông như đống dây hay đám rắn. Miệng cô há hốc, lưỡi thè ra, và trông cô thật gớm ghiếc.
Đau đớn và bất lực, tôi ra đầu cầu thang hét gọi Churchill, nguyền rủa ông ta, quy trách nhiệm cho ông ta về tai họa này, nhưng tất nhiên ông ta không đáp lại. Ông ta còn đang bận bán ma túy ở Faro và các cảng khác dọc bờ biển.
Khi tôi quay vào bên giường, Gretchen đã không còn chống chọi nổi với trạng thái thụ động mà về phương diện nào đó tôi thấy còn đáng sợ hơn cả trạng thái chủ động vì lúc này cô rền rĩ là lũ rắn đang trườn khắp người cô, những cái đầu lạnh toát ngoáy vào nách và dưới sườn cô. Những chuyển động huy hoàng ban đầu từng quyến rũ cô một cách dễ chịu giờ thoái hóa thành đàn rắn ngọ nguậy, gây ra những tiếng kêu la kinh hoàng mới.

Trời ơi, trời ơi, hãy đuổi chúng đi!
cô van xin. Trán cô đầm đìa những giọt mồ hôi sáng lờ mờ trong căn phòng tối và cô tiếp tục run rẩy khi đàn rắn tấn công.

Giết chúng đi!
cô van xin, và một lần, khi tôi lại gần giường định vỗ về cô, cô liền giữ chặt tay tôi và nài nỉ tôi hãy tìm một cái chổi. Thể nào trong góc phòng cũng có một cái. Tôi phải cầm chổi xua đàn rắn đi.
Sang đến giờ thứ sáu, cái chết trở lại lần nữa. Cô lăn lộn trên giường, la thét khủng khiếp khiến tôi kinh hãi phải quay người đi, nhưng Gretchen, lo sợ tôi sẽ bỏ cô, bèn bò ra khỏi giường túm lấy chân tôi, cầu xin tôi ở lại. Chạm tay vào đôi giày da cứng của tôi, cô tìm được cảm giác yên lòng cần có bèn sụp xuống sàn, và tôi không sao vực cô lên giường được. Cô nằm lại ở đó, co quắp run rẩy.
Tôi không thể mô tả chính xác nửa tiếng đồng hồ tiếp vì đó là một địa ngục khủng khiếp với tiếng rên la, tiếng thổn thức và cả tá cánh tay chộp lấy tôi. Tất nhiên, khi nghĩ lại, tôi nhận ra không phải Gretchen sắp chết; chỉ là cô phải chịu sự chi phối của một ảo giác mạnh mẽ nào đó, nhưng tại thời điểm ấy, đó đúng là kinh nghiệm hãi hùng nhất tôi từng trải qua. Tôi càng hoảng hồn hơn khi cô trở lại với tiếng thét
Accccchhhhh!
kéo dài - nhưng sau hơn chục lần bật ra tiếng kêu này, cô bắt đầu thư giãn và những đợt sóng nhè nhẹ truyền khắp cơ thể cô lúc khởi đầu cuộc phiêu diêu đã trở lại, mang theo những màu sắc không ngừng mở rộng cùng những âm thanh kéo dài.
Cô ngủ suốt giờ thứ bảy, nửa đầu thời gian đó thì nằm dưới sàn, nửa sau thì trên giường vì lúc này khi tôi tìm cách kéo cô dậy, cô đã chịu hợp tác và bám chặt lấy tôi một lúc.
Ơn Chúa, chú đã ở đây với cháu,
cô thì thầm và chìm vào cơn vô thức cuối cùng mà từ đó cô sẽ thoát ra để làm người một lần nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).