• 1,742

VIII - Chương 6


Số từ: 1685
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Gretchen không bao giờ kể lại được cho các bạn nghe về chuyến phiêu diêu của mình. Hiển nhiên những nỗi kinh hoàng có sức tàn phá ghê gớm đến nỗi cô cho rằng mình may mắn mới qua khỏi, và bây giờ thì xua đuổi hồi ức ra khỏi tâm trí. Nhưng khi Monica và Cato vẫn ra sức thuyết phục các bạn khác thử LSD - thậm chí hai cô cậu còn gạ cả tôi nhập bọn - Gretchen tỏ ra rất tức giận khi họ đặt vấn đề với Joe. Đặt tay lên vai anh, cô nói,
Nếu có thể nhìn nhận mọi việc sáng suốt như anh, Joe ạ, em sẽ không cần bất cứ cách mở mang đầu óc nào cả,
vậy là Monica hỏi lại,
Nhưng làm sao anh ấy biết thế giới như thế nào nếu chưa được thấy tận mắt?
Gretchen đáp,
Những gì tớ đã thấy, tớ cho là không cần phải thấy làm gì,
Monica liền chọc tức cô,
Cậu sợ phải không?
nhưng Gretchen đáp,
Không, tớ chấp nhận những gì đã thấy và thích ứng với nó. Chuyện đó bị chôn sâu rồi. Và tớ hài lòng vì đã để nó bị chôn sâu.
Nghe câu ấy, Monica giễu cợt,
Cho đến ngày nó nổ tung và hủy diệt cậu,
thì Gretchen nói,
Tớ nghĩ đời là thế - giữ cho mọi việc cân bằng, trì hoãn vụ nổ đó được ngày nào hay ngày ấy. Cuối cùng, khi nó xảy ra thì... thì chết.
Còn với Joe, cô khuyên nhủ,
Anh có mất trí thì hẵng thử. Anh không cần thứ đó đâu.


Ý cậu là tớ cần chứ gì?
Monica hỏi gặng.

Tất cả chúng ta chẳng ai giống ai cả,
Gretchen đáp.
Có lẽ cậu chịu được. Tớ thì không.


Cậu nói thế là ngụ ý Joe không chịu được?
Monica hỏi lại.
To lớn như anh ấy mà không chịu được?


Nếu cậu muốn tớ nói thẳng thì đúng là tớ không tin anh ấy chịu được. Anh ấy dễ xúc cảm đến nỗi ma túy sẽ thổi bay anh ấy xuống địa ngục mất.
Cô tạm ngừng, lùi lại một chút quan sát Joe, sau đó nói tiếp,
Có lúc chính những người to lớn mạnh mẽ lại dễ tự hủy diệt mình hơn. Joe, anh không cần phải chứng minh gì cả.

Vậy là Monica và Cato xoay sang Yigal, hỏi anh làm sao có thể hiểu được cấu trúc bên trong của khoa học nếu không có khả năng cảm nhận nó dưới dạng LSD.
Hãy tin em khi em nói điều này,
Monica nhấn mạnh,
mọi khám phá mới trong khoa học sẽ đều từ những người sử dụng LSD mà ra. Họ nhìn thấy những mối liên quan mà người tầm thường các anh sẽ không bao giờ tưởng tượng ra. Này nhé, đến một đứa ngu dốt như em còn có thể nhìn vào một mảng bê tông vỡ và thấy được từng phân tử... mỗi phân tử có giá trị riêng...
Cô nhún vai khi thấy anh nhất định không chịu nghe.
Song khi Monica và Cato trở lại thúc ép Britta, họ vấp phải một phản ứng mạnh mẽ và dứt khoát. Trong mấy ngày liền, cô đối phó với họ bằng cách từ chối lịch sự, nhưng một buổi sáng ở chợ khi hai người đưa ra lý lẽ là cô sẽ không bao giờ hiểu được tình dục nếu không quan hệ trong thời gian chịu ảnh hưởng của LSD, cô nổi giận dữ dội chưa từng thấy; cô vung cả hai tay lên phản đối họ và nói,
Chết tiệt, các cậu tránh xa tớ ra. Các cậu giống hệt cha tớ và bộ sưu tập đĩa hát ấy.

Lời tuyên bố của Britta lạ lùng đến nỗi tất cả chúng tôi đều sững sờ nhìn cô. Đứng dựa vào bức tượng, cô nói tiếp,
Tớ hình thành niềm tin của mình từ kinh nghiệm đó, và không ai trong các bạn có thể thay đổi chúng, vì vậy đừng cố làm gì, Monica ạ.


Niềm tin gì thế?
Monica dịu dàng hỏi. Tôi luôn lấy làm lạ là đám trẻ này có thể đi tới chỗ sắp đánh nhau đến nơi rồi lại rút lui mà lòng tự trọng vẫn không bị tổn thương. Đó là một đặc tính tuyệt vời chúng ta thường đánh mất khi già đi. Nếu Britta mà nói với tôi gay gắt như vậy, tôi sẽ suy sụp suốt ba ngày liền, nhưng Monica nhỏ bé thì lại vui vẻ nói,
Được thôi, chúng ta hãy nghe câu chuyện của Britta nào.


Tớ đã kể cho ông Fairbanks nghe là cha tớ bị ám ảnh bởi một vở opera,
Britta nói.
Thợ mò ngọc trai. Vở này dính dáng và liên quan đến Ceylon, nhưng chỉ biết một điều là khi tớ còn bé bố tớ không ngừng nghe các phần lĩnh xướng của vở này. Ông thích chúng thực sự. Chúng như một phần cuộc sống của ông. Ông chỉ biết chúng trong những đĩa cổ do các ca sĩ Ý hát. Caruso, Tetrazzini, Gigli. Hay thì hay thật, nhưng bằng tiếng Ý. Vì vậy, vừa lĩnh được chi phiếu đầu tiên từ ông Mogstad - tớ làm thuê cho ông ta, lão ngu xuẩn đó - tớ bèn đặt mua ở Oslo bản ghi âm Angel của trọn vẹn vở opera. Đó là món tiền lớn nhất mà tớ tiêu từ trước cho đến lúc đó - tặng ông vở opera ông thích được bọc trong giấy bóng kính. Ông rơm rớm nước mắt khi nhận nó. Ông đặt đĩa đầu tiên vào máy như thể đó là một thứ châu báu - cậu biết không, rón ra rón rén không dám chạm vào mép đĩa.

Rồi một chuyện chết tiệt đã xảy ra. Nghe thấy giọng hát bằng tiếng Pháp - theo đúng cách người ta đã viết vở opera - ông liền nổi giận quát, ‘Người ta đã làm gì thế này?’ Tớ sẽ không bao giờ quên một đoạn nhạc. Nữ tư tế đang cầu xin các thần phù hộ cho ngư dân. Trong đĩa hát bằng tiếng Ý, để tiết kiệm tiền người ta không dùng đội hợp xướng mà chỉ có một giọng nữ cao cùng một cây violon thay cho đội hợp xướng. Trong đĩa mới thì tất nhiên là họ dùng cả đội hợp xướng, và hiệu quả thật mỹ mãn, nhưng cha tớ lại than, ‘Người ta làm trò gì thế này?’ Và cậu biết không, ông chỉ nghe vở opera tuyệt vời đó một lần duy nhất. Giọng hát bằng tiếng Pháp, âm nhạc sống động, dàn hợp xướng hùng hậu - đối với ông thế là quá nhiều. Ông muốn hình dung về vở opera như trong những đĩa hát đầu tiên xưa cũ của ông - giọng mỏng manh hát bằng tiếng Ý. Lúc đó tớ chợt hiểu, nếu ông có khi nào đến được Ceylon... nó sẽ làm ông suy sụp. Ông đã trông chờ nó giống như trong các ảnh màu mà ông thấy nhiều năm trước, thời ông còn ẩn nấp trong vùng núi. Ceylon thực sẽ giết chết ông.


Chuyện này có nghĩa gì?
Monica thắc mắc.

Cái mà cậu tìm kiếm, Monica ạ, là ảo ảnh về thế giới... chứ không phải thế giới.


Còn cậu?


Tớ muốn thế giới đúng y như nó vốn có. Nếu Chúa đã thảo ra thế giới này bằng tiếng Pháp thì tớ không muốn nó bằng tiếng Bồ Đào Nha.
Cô bật cười vì những lời lẽ hoa mỹ mình vừa nói và kể cho chúng tôi nghe một trải nghiệm ở Tromsø.

Về mùa đông ở chỗ chúng tớ tuyết rơi không ngớt. Trên khắp đảo các cậu sẽ không nhìn thấy một mảnh đất hay mặt đường quốc lộ nào. Tất cả đều bị phủ kín. Tuyết rơi nhiều đến nỗi máy xúc phải gạt chúng thành đống dọc đường, có lẽ phải cao đến tám foot ấy. Đường đi lối lại biến thành những con kênh cắt ngang qua tuyết - một kiểu tường an toàn ở hai bên để ta không gặp phải chuyện bất trắc, trừ phi ta đâm vào ai đó tại những ngã rẽ. Đêm khuya, bọn trẻ con chúng tớ thường đi tìm một ông lái xe taxi khùng khùng điên điên tên là Skaanevik. Chúng tớ đưa cho ông ta tất cả số tiền chúng tớ có và ào lên xe để được đi xuyên qua đảo đến tận sân bay. Tại sao chúng tớ lại làm thế? Bởi vì Skaanevik là tay lái xe điên nhất Na Uy. Ông ta thường cho taxi chạy đến năm mươi dặm một giờ và lao ầm ầm dọc con đường được bức tường tuyết bảo vệ hai bên. Muốn rẽ, ông ta sẽ thắng gấp - và chúng tớ cứ nảy thia lia giữa các bức tường suốt cả trăm thước, từ bên này sang bên kia. Chuyện gì có thể xảy ra với chúng tớ được chứ? Mỗi khi đến ngã rẽ, ông ta nhá đèn tắt rồi lại sáng, bất cứ ai đang ở đoạn đường ngang cũng đều dừng lại và người lái xe sẽ bảo hành khách, ‘Chúng ta chờ thì hơn. Có lẽ Skaanevik đang lái xe đấy.’ Và chúng tớ sẽ ầm ầm lao qua, nghiêng từ bên này sang bên kia, đâm vào rồi lại bắn ra khỏi các bức tường. Thật tuyệt vời biết bao, với những ngôi sao trên trời và gió thổi qua rặng thông.


Thế thì sao?
Monica hỏi.

Thế thì nghĩa là tớ không sợ,
Britta đáp.
Tớ chính là người bảo Skaanevik, ‘Nhanh hơn nữa đi.’ Nhưng tớ muốn cảm giác hồi hộp phải thực tế... do thế giới này tạo ra... mà tớ làm chủ được. Tớ không muốn những mơ tưởng. Vì vậy xin cậu hãy thôi đi.

Monica không gạ gẫm Britta thêm nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).