VIII - Chương 11
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 5504 chữ
- 2020-05-09 03:39:52
Số từ: 5488
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Sáng hôm sau, trong lúc tôi đang ở Faro thu dọn hành lý để quay về Geneva, sáu bạn trẻ ở Alte bị đánh thức rất sớm. Trời vừa sáng thì Churchill, trông vô cùng nhợt nhạt trong ánh sáng ban ngày, dẫn một người Đức cao to, tóc vàng, khoảng ba mươi tuổi đến đập cửa xe sầm sầm.
Khi Cato, người nằm gần cửa nhất, thò đầu ra, anh thanh niên Đức nói bằng tiếng Anh trôi chảy,
Tôi cần nói chuyện với các bạn,
Cato hỏi,
Tôi có làm gì đâu?
thì tay người Đức nói,
Với tất cả... cả sáu người.
Dậy đi, dậy đi!
Churchill gọi vọng qua tấm lưới trên nóc.
Detlev, xem họ ngủ như thế nào này.
Tay người Đức trèo lên nhòm vào bên trong, anh ta mặt đối mặt với Britta.
Em xinh thật đấy,
anh ta nói vẻ tán thưởng.
Các bạn trẻ đã có mặt đầy đủ ngoài cửa chiếc pop-top, mỗi người ăn bận một kiểu, lại có cả đám đàn bà trong làng đang trên đường đến đài phun nước cũng dừng lại quan sát, Churchill giới thiệu,
Đây là Detlev, người Dusseldorf. Cậu ấy có một đề nghị rất hấp dẫn.
Anh lên đây bằng cách nào?
Cato hỏi, người Đức kia liền tự hào chỉ một chiếc xe Mercedes-Benz nửa chở khách nửa chở hàng khá lớn, kỳ thực là một chiếc xe tải, sơn màu xám giống như chiến hạm và đậu dưới bóng cây ở đầu kia quảng trường.
Xe tôi đấy,
anh ta nói.
Của chúng ta, nếu mọi việc tiến triển tốt.
Việc gì?
Cato hỏi.
Đến đây Churchill bắt đầu diễn vai trò người trung gian.
Detlev đã làm việc này ba lần rồi, vì vậy không có gì không chắc chắn cả. Nếu đã nói định đi đến đó là cậu ấy sẽ đi thật.
Đi đâu?
Cato hỏi dồn.
Thế này nhé, cậu bạn thân của tôi đã mua chiếc xe này - chiếc xe tải này, các bạn có thể gọi như vậy - ở Dusseldorf và cậu ấy sẽ lái đi Nepal - Nepal nhé, xin các bạn hãy chú ý - và bán lại với tiền lãi rất cao. Đó là cách kiếm sống của cậu ấy.
Thế thì liên quan gì đến chúng tôi?
Mỗi người chỉ cần bỏ ra một trăm đô la - vừa đủ trả tiền ăn uống xăng dầu - Detlev sẽ chở các bạn tới Nepal.
Lời mời được đón nhận trong im lặng. Trời mới tinh mơ, quá sớm để nhóm bạn nghĩ đến khả năng đi một chuyến xuyên suốt châu Âu, qua vùng Cận Đông và phần trung tâm châu Á để tới vương quốc Nepal núi non trùng điệp. Monica là người duy nhất lên tiếng:
Tôi nghe nói cỏ ở Nepal tuyệt lắm.
Tuyệt quá đi chứ!
Detlev hào hứng thốt lên. Anh ta là một thanh niên khỏe mạnh, đẹp trai, trông như mẫu người mà một trường đại học ở New Mexico sẽ thuê để chơi bóng đá.
Tại Katmandu em sẽ gặp nhiều kẻ ăn chơi sành điệu hơn... Khách sạn Nga, nhất định em phải đến thăm nếu muốn thâm nhập đời sống ở đó.
Bao giờ anh rời khỏi đây?
Hai tiếng nữa.
Có một nhóm rất thú vị cùng đi với cậu ấy,
Churchill xen ngang.
Tôi đã gặp tất cả bọn họ đêm qua.
Và ông ta giơ những ngón tay dài ngoẵng ra kiểm lại số người:
Có một cậu người Úc, một cậu người Texas, hai cô người Bỉ và hai cô người Canada.
Chẳng phải như vậy là xe đầy rồi sao?
Gretchen hỏi.
Không đâu,
Detlev nói.
Tất cả đều mang theo đồ cắm trại. Các bạn ngủ dưới gầm xe, bên rìa đường, trong các nhà thờ cũ.
Ông có đi không?
Gretchen hỏi Churchill.
Không, không, cô bạn thân mến. Tôi chỉ quan tâm với tư cách bạn bè thôi. Cô biết đấy, Detlev mang cho tôi hàng dự trữ từ Thụy Sĩ đến đây. Và ở Nepal về cậu ta lại mang cho tôi rất nhiều thứ hay ho.
Vậy, nếu bất cứ bạn nào mong được đi một chuyến thực sự ra trò,
Detlev nói,
thì chỉ phải bỏ ra một trăm đô la. Nhưng chúng tôi sẽ rời khỏi Albufeira sau hai giờ... đúng hai giờ nữa.
Anh ta đến gần Britta, người từ đầu đến giờ chưa nói câu nào.
Em có hứng thú không?
Tôi là người Na Uy,
cô gạt lời mời đó đi.
Anh có hứng thú không?
Detlev hỏi Yigal, nhưng anh nói,
Tôi là người Do Thái.
Gretchen bị vướng chiếc pop-top; Joe có hứng thú nhưng lại không có tiền; Cato có hứng thú nhưng phải ở quanh Albufeira cho đến khi tấm séc của ông Wister được chuyển tới. Monica thì hứng thú.
Em muốn đến thăm Nepal,
cô phát biểu.
Em có tiền không?
Detlev hỏi.
Có.
Bầu không khí im lặng bao trùm cả nhóm cho đến khi bị tiếng cười gượng gạo của cô phá tan.
Nhưng em ở lại cùng các bạn thì tốt hơn.
Đoàn chúng tôi có bốn cô gái,
Detlev vội nói cho Monica yên lòng.
Ở đây có hai. Và hai bạn ấy dễ thương hơn,
Monica đáp. Detlev nhún vai, gật đầu quả quyết nói với sáu người,
Các bạn đang bỏ lỡ một chuyến đi rất thú vị.
Anh cũng đang bỏ lỡ một chuyến đi thú vị,
Britta đáp, tay gõ nhẹ lên chiếc pop-top.
Điều đó thì anh tin chắc, cô gái Na Uy xinh đẹp ạ.
Anh ta gửi cô một cái hôn gió đoạn rảo bước về chiếc Mercedes.
Hai tiếng sau tôi vừa về đến Alte thì thấy mọi người trong chiếc pop-top đang nháo nhác.
Ôi, chú George!
Gretchen kêu lên khi tôi đến để tạm biệt.
Monica đã bỏ đi rồi. Trên đường lên đây chú có nhìn thấy bạn ấy không?
Tôi đi đường phía sau... từ Faro. Cô ấy đi đâu?
Đi Nepal.
Tôi chưa kịp lấy lại hơi, cô đã đưa cho tôi một mẩu giây trong đó có mấy chữ viết nguệch ngoạc như trẻ con:
Tôi có số tiền một trăm đô la ấy, vì vậy tôi đi đây. Monica.
Nghĩa là thế nào?
Cả nhóm thuật lại cho tôi nghe, và tôi nói ngay,
Chúng ta nhất định phải ngăn cô ấy.
Vì tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh cô gái tuổi mười bảy phiêu bạt từ đầu này sang đầu kia mái nhà châu Á, vạ vật trong những phòng trà nhung nhúc chấy rận ở Afghanistan mà tôi từng biết, nên tôi nhắc lại, kiên quyết hơn,
Chúng ta nhất định phải ngăn cô ấy.
Tôi dặn hai cô gái chờ ở công viên cho đến khi chúng tôi quay về và đừng hoang mang. Rồi tôi cùng ba chàng trai nhảy lên chiếc pop-top lao xuống con đường núi dẫn tới Albufeira. Vội vã lượn một vòng các quảng trường chính mà không thấy gì, chúng tôi đỗ lại ở quán bar của Churchill, ông ta nói với chúng tôi, giọng nhạt nhẽo,
Phải, cô gái dễ thương ấy đã quyết định đúng.
Ông ta nhìn đồng hồ của tôi, bản thân ông ta không đeo, và nói tiếp,
Cô ta đã lên đường sang Nepal được bốn mươi phút rồi... với một nhóm trẻ chịu chơi... vì vậy các bạn không phải lo.
Tôi muốn đấm vào mặt ông ta mà quát hỏi xem bọn họ đi đường nào, nhưng Joe, trong khi lái xe đã nghiên cứu bản đồ, khẳng định,
Chắc chắn họ phải qua Loulé,
vì vậy chúng tôi lại nhảy lên chiếc pop-top và phóng về hướng đó.
Bình thường Joe lái xe rất cẩn thận, nhưng lúc này anh lao chiếc Volkswagen vun vút quanh các khúc ngoặt và lên những con dốc nghiêng với vận tốc hung bạo, và không ai trong chúng tôi cảnh báo anh đi chậm lại vì chúng tôi quyết tâm đuổi kịp chiếc Mercedes và thuyết phục Monica tỉnh táo lại.
Tên người Đức có lẽ hung tợn lắm đấy,
Yigal nhắc.
Tức là, nếu chúng ta đuổi kịp được hắn.
Hắn sẽ không lái nhanh đâu,
Joe tiên đoán, và anh nói không sai vì trên đường núi phía bắc Loulé, chúng tôi đã phát hiện ra chiếc Mercedes màu xám đằng xa, đang rẽ một cách thận trọng.
Trong ngày đầu tiên của cuộc hành trình dài, người ta không bao giờ lái quá nhanh,
Joe nói.
Chúng tôi phải mất một lúc mới đuổi kịp chiếc Mercedes-Benz, và vừa đuổi kịp thì những hành khách trên xe hiểu ra ngay chúng tôi là ai nên Detlev bèn bẻ ngoặt tay lái sao cho chiếc pop-top không vượt được anh ta. Chúng tôi cứ đi như vậy một quãng đường khá dài, Yigal nói,
Chắc sẽ gay go đây,
nhưng Joe bảo,
Gay go thì gay go.
Đừng tìm cách vượt sát mép ngoài khúc cua,
tôi nhắc nhở vì có một con dốc thẳng đứng để xuống thung lũng phía dưới. Joe nói để tôi yên tâm,
Cháu sẵn sàng cứ chạy theo thế này năm mươi dặm nữa. Tên chó đẻ kia cũng phải dừng xe vào lúc nào đó chứ.
Lúc này Monica hiện ra qua kính hậu, xua tay ra hiệu cho chúng tôi quay lại, tôi cảm thấy kinh hoàng khi nhìn từ xa trông cô mới yếu đuối và nhỏ bé làm sao. Ấn tượng đó càng sâu sắc hơn khi hai người đàn ông ngồi cùng cô xoay người lại nhìn chúng tôi giận dữ, khuôn mặt lờ mờ của họ trông to bè bè và đầy đe dọa.
Một tên Texas và một tên Úc,
Cato lẩm bẩm.
Thật đúng là vận chúng mình.
Tận mắt nhìn thấy khổ người của hai tên đó, và nhớ lại Detlev vạm vỡ như thế nào, anh thấy đối thủ trong chiếc Mercedes chắc chắn là không vừa. Tôi có cảm tưởng Cato sẽ không giúp ích được gì nhiều trong một trận ẩu đả, còn Yigal lại khá nhỏ bé. Joe thì đáng gờm, tôi cho là như vậy. Ít nhất anh cũng không tỏ dấu hiệu muốn lùi bước hoặc lo sợ khi đám người bên chiếc Mercedes có những cử chỉ đe dọa.
Đột nhiên, bằng một động tác khiến tất cả mọi người trong chiếc pop-top cũng như ba thanh niên trong chiếc Mercedes sững sờ, Joe bẻ ngoặt tay lái sang mép đường, vượt lên trước tên người Đức còn đang choáng váng và lái chiếc pop-top xoay ngang đường quốc lộ khiến chiếc Mercedes buộc phải phanh gấp.
Chuyện quái gì thế này?
một tiếng gầm vang lên từ chiếc Mercedes, đồng thời một người Texas rất cao lớn giận dữ nhảy xuống đường.
Mày muốn giết hết bọn tao phải không?
Tôi chỉ muốn ngăn các anh lại,
Joe cũng ra khỏi xe và nói.
Chúng tôi sẽ đưa cô gái người Anh quay về.
Mày sẽ chết với ông!
tên người Úc quát, tháo một khung dây kim loại và bước ra giữa đường. Hiển nhiên hắn vừa ôm hôn Monica trên ghế sau vì má trái hắn nhoe nhoét son môi, và hắn không có ý định từ bỏ thứ gì hứa hẹn thú vị đến thế trong cuộc hành trình dài xuyên châu Á.
Joe vẫn bình tĩnh nói,
Cô ấy xuống xe ngay bây giờ thì hơn.
Mày mà động vào cô ấy, mày sẽ toi mạng,
tên người Úc nói.
Thế thì chúng ta cùng toi mạng,
Joe đáp và vụt một phát vào tên người Úc. Anh chỉ mới quệt qua hàm hắn, nhưng thế thôi cũng đủ để anh chàng gầy gò bật ngửa về phía sau.
Tôi chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra, con đường núi bỗng chốc đã loạn xạ những nắm đấm bay vèo vèo, những đầu gối nhằm vào chỗ hiểm, những khuỷu tay huých vào cổ họng. Cả ba thanh niên bên chiếc Mercedes đều cao lớn hơn bất cứ người nào trong phe chúng tôi và xem ra ba chàng trai của chúng tôi sẽ bị đánh bại nhanh chóng, nhưng điều này không xảy ra vì Joe là một thanh niên dũng cảm, Cato đánh đấm khá hơn tôi tưởng, còn Yigal thật phi thường. Với tinh thần gan dạ mà tôi không ngờ, mặc dù tôi đã biết về những chiến công của anh ở Qarash, anh liên tục len vào rồi lại lách ra khỏi đám loạn đả, giáng được thật nhiều quả đấm quyết liệt. Khi Detlev quay sang để tập trung đối phó với anh, tôi tưởng anh sẽ bỏ chạy. Nhưng không, anh chống chọi với tên Đức to lớn và trả đòn khá nhiều cho đến khi khuỵu một đầu gối.
Nhưng phe kia hiển nhiên sẽ thắng vì tên Texas và tên Úc đều tập trung vào Joe và đấm đá anh không thương tiếc. Lúc này tôi chợt nhớ đến biết bao bộ phim tôi đã xem mà trong đó, kệ hai người đàn ông đánh nhau một trận sống mái, cô gái cứ đứng im, không giúp bên nào. Tôi luôn thấy chướng tai gai mắt với những cảnh đó, cho nên bấy giờ cảm thấy mình buộc phải ứng xử khác đi. Vì thế tôi vội di chuyển đến bên Joe xem có giúp được gì không, song tên Texas nhìn thấy tôi lại gần liền thúc đầu vào bụng tôi, đánh tôi ngã bệt xuống đất khiến tôi hết sức bất ngờ.
Đừng có dây vào, lão già điên!
hắn lầm bầm, đá vào mạng sườn tôi nhưng trượt.
Tôi bị sỉ nhục. Thế mà tôi đã mong ít nhất cũng vinh dự lĩnh một nắm đấm vào hàm. Bị húc và đá thì thật nhục nhã. Tôi cảm thấy máu bốc lên đầu, và trong cơn giận dữ tôi nhìn quanh tìm một hòn đá để nện hắn, nhưng không thấy hòn nào cả - còn hắn đã quay lại đấm Joe túi bụi.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy trong lùm cây ven đường quốc lộ một cành cây lớn dễ có thể gây chết người đã bị tỉa khỏi một cây ô liu già cỗi. Khó có thể coi đó là vũ khí lý tưởng vì nó quá to, nhưng tôi biết nếu vung lên được thì tôi có thể tự mình trả thù. Mặt mũi nhăn nhó vì bị đá đau, tôi bò xuống vườn ô liu, vồ lấy cành cây, quay lại cuộc chiến.
Nắm chặt cành cây trong tay với tất cả sức lực có được, tôi vung tay xoay một vòng và đập trúng vào bả vai tên Texas trong lúc hắn lơ là, đúng chỗ nơi giữa cổ và vai. Hắn ngã vật xuống, Cato nhảy bổ vào, cưỡi trên người hắn như thể đó là một con bò to đã ngã quỵ và thụi tới tấp đến khi hắn ngất đi.
Lúc này tôi mới quay sang phía tên Úc đang dồn Yigal vào thế bí, và bằng động tác xoay cành cây một vòng thật rộng, cách mặt đất chừng một mét, tôi đập trúng khoeo chân hắn làm hắn khá lúng túng, sau đó tôi tranh thủ cơ hội quật tiếp trong khi hắn gục xuống, rồi Yigal nhảy vào giải quyết dứt điểm.
Thấy tôi mang gậy tiến lại và biết rằng Joe, mặc dù bị đánh tả tơi, còn lâu mới chịu dừng lại, Detlev đành nhượng bộ.
Cứ việc mang con điếm đi,
hắn làu bàu.
Đó chính là điều chúng tôi định làm,
Cato cương quyết đáp và trèo lên chiếc xe Mercedes túm lấy tay Monica.
Anh hùng thế đấy,
tên Đức mỉa mai.
Lợi dụng cả một lão già với một cây gậy.
Cái gì mà chẳng được miễn là xong việc,
Cato vừa đáp vừa lôi Monica về phía chiếc pop-top.
Còn anh ta thì sao đây?
Detlev hỏi, tay chỉ tên Texas vẫn đang bất tỉnh.
Joe đáp, và câu trả lời thận trọng của anh khiến tôi phải ngạc nhiên:
Hắn có chết đâu, vì vậy hắn là trách nhiệm của các anh. Và tôi sẽ không đi báo cảnh sát, bởi vì tôi xin thề, nếu các anh làm như vậy, tôi có thể khai là các anh bắt cóc một cô gái mười bảy tuổi...
Cô ta tự đi đấy chứ. Churchill sẽ làm chứng.
Và tôi sẽ tố cáo các anh buôn lậu LSD và heroin vào Bồ Đào Nha... thường xuyên.
Trong lúc nói câu đó, Joe đứng sát sạt tên Đức. Không thấy hắn có phản ứng, Joe lẳng lặng giơ tay phải lên nhẹ nhàng gạt đối thủ sang bên.
Tôi sẽ quay xe trở về Alte. Và các anh đừng có ai ngăn cản. Các anh lên xe sang Nepal đi.
Joe quành chiếc pop-top theo một đường vòng cung hẹp, và với bánh xe phía ngoài gần như trượt xuống thung lũng phía dưới, anh hướng trở về nơi Gretchen và Britta đang nóng lòng chờ đợi.
Gần đến Alte thì xảy ra một việc khó xử. Khi mới quay về, chúng tôi không khác gì các cầu thủ bóng rổ trung học vừa trở về sau trận đầu tiên đấu trên sân khách.
Chà, cậu nện cái thằng Texas ấy ghê thật!
Cato nhắc đi nhắc lại với Joe.
Joe thì bảo Yigal,
Cậu đã không ngại nhảy vào cuộc. Tớ tưởng tên Úc ấy sẽ bẻ cậu làm đôi cơ đấy.
Chắc hẳn hắn sẽ làm được,
Cato kêu lên,
nếu ông bạn già không lấy gậy hạ gục hắn. Tôi không tin đầu gối hắn còn được lành lặn như trước.
Trong khi các đấu sĩ say sưa bàn luận, Monica ngồi im như nàng Helen thành Troy, choáng váng trước toàn bộ sự việc.
Thế mà em cứ tưởng mình đang trên đường tới Nepal chứ,
cô nói.
Với mấy con khỉ hình người ấy ư?
Cato hỏi.
Chúng sẽ bỏ em lại Thổ Nhĩ Kỳ.
Tôi cũng góp phần vào màn tự khen này và đang bày tỏ sự thán phục trước màn trình diễn của Joe thì thình lình toàn thân rã rời. Sự căng thẳng suốt buổi sáng ngấm vào người làm tôi bỗng thành một ông cụ già nua, hoảng sợ nhớ lại trận ẩu đả mình đã bị lôi vào. Dù trong bất cứ tình huống nào, nện gậy tới tấp vào đầu một người vô tình trở thành địch thủ của mình cũng là hành động đáng hổ thẹn, nhưng làm như vậy ở tuổi tôi thì không thể tha thứ được. Mạng sườn tôi đau nhói và tôi bắt đầu run lập cập. Tôi khoanh tay ép lên bụng, nhưng vẫn không sao hết run.
Monica là người đầu tiên nhận thấy tình trạng của tôi. Nhoài người sang hôn tôi, cô nói,
Chú George, đừng quá căng thẳng chuyện đó.
Làm sao thế?
Cato hỏi.
Nhìn kìa. Chú ấy đang run.
Chú có bị thương không?
Yigal lo lắng hỏi.
Cháu thấy hắn đá chú một cú như trời giáng.
Tôi sợ,
tôi đáp.
Sợ ngộ nhỡ xảy ra điều gì.
Điều này thì họ đều hiểu. Họ cũng sợ, nhưng là thanh niên, họ có thể kiềm chế nỗi sợ hãi. Tôi thì không thể.
Khi chúng tôi gặp lại Gretchen và Britta, mọi người nhất định đòi tôi hoãn chuyến bay về Geneva, và lúc Britta giúp tôi cởi áo sơ mi, nhìn thấy vết bầm khá lớn ở mạng sườn, chỗ bị tên Texas đá, cô bèn dọn giường cho tôi nằm và sang nhà hàng xóm xin nước nóng. Nghe nói có người bị ốm, một phụ nữ Bồ Đào Nha khéo tay bèn đến đắp thuốc cho tôi, tôi phải xấu hổ thú nhận rằng tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và nằm bẹp như vậy mấy tiếng đồng hồ liền.
Tôi bị đánh thức bởi chính những lời đã chào đón tôi sáng đó khi tôi quay lại Alte:
Monica bỏ trốn rồi.
Một cậu bé trong làng đã nhìn thấy cô bắt xe đi Albufeira, và vừa nghe thấy cái tên ấy, tôi đã hiểu ngay mọi chuyện. Tôi biết chính xác cô đang ở đâu.
Chúng tôi lên xe vào thành phố, và tôi để những người kia ở quán bar, trong khi một mình tới phòng Churchill. Cửa khóa, nhưng tôi đá tung ra, mạng sườn lại nhói đau khi tôi làm vậy, và ở trong đó chính là cảnh tượng mà tôi biết mình sẽ được chứng kiến: Monica đang nằm trên giường cùng Churchill.
Mặc quần áo vào rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây,
tôi ra lệnh.
Lão già ba hoa đây rồi,
cô làu bàu từ phía giường.
Tự chú đã đoán ra. Chú sẽ giữ kín.
Cô ấy là người tự do...
Churchill lên tiếng.
Im miệng!
tôi quát,
nếu không tôi sẽ đá cho ông một trận kinh hồn táng đởm đấy. Cô ấy biết rõ tôi làm được thế.
Ông ta định nói gì đó, và lần thứ hai trong ngày hôm ấy máu nóng dồn lên đầu tôi. Mặc dù mạng sườn đang đau, tôi vẫn cố nói,
Thêm một lời nữa thôi, Churchill, và tôi sẽ thực sự...
Tôi không nghĩ ra phải kết thúc lời đe dọa như thế nào nên đành bỏ lửng câu nói.
Monica mặc áo váy, một cách lừng khừng và xấc láo, sau khi đã bước lại sát người tôi nhiều lần trong lúc còn trần truồng, và khi tôi dẫn cô xuống cầu thang, cô hỏi,
Làm sao chú biết cháu ở đây?
Vì cháu muốn làm tổn thương chúng tôi... không chỉ Cato... mà tất cả mọi người. Bằng cách cứu cháu thoát khỏi tay tên Đức, chúng tôi đã chứng minh chúng tôi yêu mến cháu biết bao nhiêu... thế mà cháu lại muốn làm chúng tôi bị tổn thương.
Chú ngốc lắm,
cô nói,
nhưng chú có câm đâu. Chú có nói cho những người khác biết không?
Không cần. Mỗi người đều có cách hiểu riêng về sự vắng mặt của cháu... vì họ cũng yêu mến cháu.
Cô nắm cánh tay tôi khi bước xuống những bậc thang cuối và nói,
Thật ra chú sợ phải về nhà, phải không?
Cháu đã bao giờ sợ chưa?
Chưa bao giờ.
Tại sao tôi lại phải lo nghĩ cho Monica? Cách xử sự của cô ở Algarve khó sửa đổi đến nỗi tôi có bỏ mặc cô cũng là lẽ thường tình. Tôi đã tự kiềm chế vì hai lý do. Xét ở mặt nào đó, cô là con gái tôi. Cô không có mẹ, và tại nhiều thời điểm quyết định trong đời cô, cha cô lại bỏ rơi cô, phó mặc việc dìu dắt cho tôi, và chắc là trong tương lai ông vẫn sẽ làm như vậy. Tôi đã phải vất vả lắm mới mang lại cho cô phần nào sự ổn định, và trong quá trình đó tôi đã thành ra thương mến cô như chính con đẻ của mình. Tôi đánh giá cao những phẩm chất hiếm hoi mà cô có và tin rằng nếu tôi giúp cô vượt qua được giai đoạn vị thành niên đầy xáo trộn mà bước vào tuổi hai mươi có trách nhiệm, cô có thể đạt tới một sự cân bằng nào đó hữu ích cho quãng đời còn lại. Thất bại với chính con trai mình đã khích lệ tôi kiên trì.
Lý do thứ hai của tôi lại hơi khác. Tôi nhớ đến một danh sách dài dằng dặc những người đàn bà lập dị mà nước Anh vốn đứng đắn đã giới thiệu ra thế giới nhằm mua vui và đôi khi còn để mở mang đầu óc cho thiên hạ. Không có nước nào chặt chẽ về mặt phép tắc như Anh quốc, và cũng không nước nào phù hợp đến thế trong việc sản sinh ra những phụ nữ khác thường. Rất có khả năng Monica sẽ tìm được một chỗ đứng trong đội ngũ khó tính ấy nếu cô phấn đấu làm chủ được bản thân.
Ở tuổi mười bảy, cô chẳng tệ hơn phu nhân Mary Wortley Montagu, người đàn bà đã làm cả châu Âu chấn động bởi cách cư xử ngang ngược và miệng lưỡi sắc sảo. Và lòng quyết tâm đi Nepal của cô còn thua xa thiên hướng tương tự của Isabel Burton, một thiếu phụ đứng đắn đã nảy sinh tình yêu mãnh liệt với dịch giả Nghìn lẻ một đêm, theo ông đến bất cứ nơi nào mà sức tưởng tượng kỳ lạ của ông vẫy gọi. Isabel là một người đàn bà khác thường; trong ba mươi năm bà đã chứng kiến chồng mình bền bỉ viết kiệt tác Khu vườn đượm hương thơm, lột tả tất cả những gì uyên thâm và khiêu dâm ở phương Đông; ông mất ngay trước ngày xuất bản tác phẩm vĩ đại của mình, khi ấy bà ngồi một mình trong phòng và đốt bản duy nhất của bản thảo, lần lượt hết trang này đến trang khác, hơn hai nghìn trang cả thảy, tin chắc bà đang làm một việc chính đáng vì bản viết tay có những đoạn mà bà cho rằng
không tế nhị
.
Những người đàn bà kỳ quặc của nước Anh ấy là một đám người dũng cảm, và nếu Monica sống đủ lâu, có lẽ cô sẽ chiếm được một vị trí trong đội ngũ của họ. Thậm chí tôi còn có thể bỏ qua những hoạt động tình dục phóng túng của cô khi so sánh chúng với những thành tích đáng chú ý mà Jane Digby đã lập.
Jane là một phụ nữ trẻ đẹp sinh năm 1807, cháu nội một Bá tước. Mười sáu tuổi, bà bị gả cho một nhà quý tộc Anh. Hai mươi tuổi, bà chính thức bắt nhân tình lần đầu với một viên chức Viện Bảo tàng Anh quốc. Hai mươi mốt tuổi, bà bắt đầu mối quan hệ say đắm với ông anh họ, người nhanh chóng phải nhường chỗ cho một hoàng thân Áo mà bà cùng trốn đi tới Paris và còn mang thai với ông ta. Hai mươi tư tuổi, bị hoàng thân Áo kia bỏ rơi, bà thành người tình của Honoré de Balzac trong một thời gian ngắn, rồi lại bỏ ông để làm gái bao của vua xứ Bavaria, rồi không lâu sau cả của con trai ông này nữa. Để giữ người đàn bà trẻ lúc nào cũng sẵn sàng trong triều, đức vua gả bà cho một Nam tước xứ Bavaria, nhưng không may ông này lại đưa bà đi Sicily, ở đó bà gặp một Bá tước Hy Lạp ưa phiêu lưu mạo hiểm đã biến bà thành tình nhân của mình ngay từ khi mới gặp. Lúc này bà đã sinh năm đứa con cho mấy người đàn ông khác nhau, nhưng đến năm ba mươi tư tuổi, bà quyết định ổn định cuộc sống. Vì vậy, bà ly hôn với ông chồng xứ Bavaria và kết hôn với người tình Hy Lạp rồi cùng ông ta bắt đầu cuộc sống gia đình êm ấm.
Rồi vào một ngày chẳng lành, bà tình cờ gặp một ông trùm lục lâm người Albania hơn sáu mươi tuổi lãng mạn một cách điên rồ, và sau một thời gian dài dan díu chấn động giới thượng lưu Athens, bà phá cũi sổ lồng chạy đến Damascus và tại đây, bà ngay tức khắc chuyển sang cuộc sống sa mạc mà bà cho là thích hợp. Mặc dù lúc này đã hơn bốn mươi tuổi, bà vẫn lao vào mối quan hệ bất chính với một tộc trưởng trẻ, đưa ra một đề nghị khác thường là ông ta phải ly dị vợ, giải tán hậu phòng gồm cả tá người đẹp và trông vào bà để thay thế cả hai đối tượng đó. Không có gì khó hiểu khi ông ta từ chối, thế là ở tuổi bốn mươi bảy bà lại dấn thân vào cuộc tình sôi nổi với một tộc trưởng già hơn và cùng ông ta vượt qua sa mạc với tư cách một thành viên trong đoàn bộ hành.
Tinh thần tự do của bà đã quyến rũ vị tộc trưởng trẻ đến nỗi trong lúc bà đi xa ông ta đã ly dị người vợ theo đạo Hồi và tống khứ hậu phòng của mình. Trong hoàn cảnh đó Jane kết hôn với ông ta và từ đó hai người sống vui vẻ hạnh phúc. Tuổi đời đã hơn sáu mươi, bà vẫn cưỡi ngựa sát cánh bên chồng trong nhiều cuộc xung đột giữa các bộ tộc, và ở tuổi bảy mươi hai, bà còn theo đoàn lạc đà rong ruổi trên sa mạc, thừa nhận là ham muốn tình dục của mình vẫn mãnh liệt như xưa và sức hấp dẫn của mình đối với đàn ông không hề giảm sút. Tuy nhiên, sang đến tuổi bảy mươi tư, bà bắt đầu kém hăng hái hơn một chút, than phiền là bà chỉ có thể ngồi trên yên không quá một buổi sáng. Cuối năm ấy, sau khi thoát khỏi dịch tả vốn hoành hành khắp Syria, bà lại bị quật ngã bởi chứng kiết lị đáng hổ thẹn rồi chết vì bệnh này.
Ông chồng tận tụy vốn bị giới báo chí hẹp hòi của Anh thời Victoria gọi là
tên tộc trưởng Bedouin nhỏ bé đen sì bẩn thỉu
đi theo quan tài ra tận mộ, cưỡi trên lưng con ngựa đen mà bà yêu quý nhất.
Nếu có một lúc nào đó muốn đánh giá Monica một cách khắt khe, tôi lại kiềm chế khi nghĩ đến Jane Digby, cháu gái Bá tước, Phu nhân Ellenborough, Nam tước phu nhân Venningen, Bá tước phu nhân Theotokoy, người tình của hai vị vua - cả cha lẫn con - nguồn cảm hứng của Balzac, bạn đường của một tướng cướp Albania và vợ yêu của tộc trưởng Abdul Medjudel ở Damascus.
Tôi đưa Monica về với đám bạn và như thường lệ không ai hỏi cô vừa ở đâu.
Tôi nghĩ các cháu nên đi khỏi đây ngay bây giờ,
tôi khuyên.
Tên Đức có thể quay lại đấy.
Tôi không muốn gặp lại hắn đâu,
Yigal phát biểu.
Chúng ta có thể đi đâu được?
Britta hỏi.
Đâu chẳng được, ngoài kia kìa,
Joe nói, giơ cả hai tay về phía Tây.
Em biết rồi!
Gretchen nói.
Chúng ta sẽ quay lại Silves. Em vẫn muốn xem pháo đài cổ một lần nữa.
Thế là mọi người nhất trí sẽ lên đường đi Silves ngay, rồi sau đó, nghĩ tới nơi nào thì đến nơi ấy, nhưng Gretchen xen vào,
Em sẽ không rời khỏi đây mà không chào từ biệt những người quen ở Alte.
Nhưng đó chính là nơi tên Đức sẽ đến nếu hắn quay lại.
Em không quan tâm. Người dân ở đó đã giúp chúng ta rất nhiều. Lẳng lặng rời đi sẽ là tội ác.
Vì vậy chúng tôi quay lại Alte, và tôi nghĩ tất cả đều thấp thỏm lo sẽ chạm trán chiếc Mercedes xám đáng ngại ấy, nhưng nó không xuất hiện. Đám trẻ từ biệt người dân vùng núi, một vài bạn còn ứa nước mắt, Gretchen tin tưởng trao mười đô la Mỹ cho một người đàn bà nhờ chuyển đến Maria Concepcião khi nào cô bé xuống núi tham gia hội nhảy.
Sau đó các bạn trẻ tiễn tôi ra xe vì tôi phải quay lại Faro.
Nếu chúng cháu không được gặp lại chú nữa,
Joe nói,
chúng cháu sẽ luôn nhớ chú là một tay đánh gậy rất cừ.
Chú sẽ đi đâu?
Britta hỏi.
Tôi phải quay về Geneva. Bởi vì hai tuần đầu tháng Bảy, tôi thường đi Pamplona.
Gretchen bật ngón tay,
Có phải đó là nơi Hemingway đã tới không? Cuốn Mặt trời vẫn mọc?
Thấy tôi gật đầu, cô háo hức hỏi,
Chú nói là tháng Bảy phải không?
Bảy ngày nữa.
Chúa ôi! Chúng ta có thể qua Silves đêm nay... rồi ngược lên Lisboa... sau đó...
Britta hỏi,
Chú thường nghỉ ở đâu mỗi khi đến Pamplona?
Quán Vasca,
tôi đáp, và lúc lái xe xuống đồi, qua kính chiếu hậu tôi có thể thấy họ đang trải bản đồ ra xem.