Chương 542: Cho uống thuốc gì?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1117 chữ
- 2022-02-10 01:06:12
Cô ta nhìn chòng chọc về hướng Phó Thiên Thiên, mong chờ có thể nhìn thấy cảnh cô bị bắn chết trong giây tiếp theo.
Tuy nhiên, cô ta nhìn hồ8i lâu mà Phó Thiên Thiên vẫn đứng ở đó, chẳng hề hấn gì.
Cô ta liên tục khóc lóc chống cự.
Tuy nhiên, cảm giác này có thể hóa giải được dược tính trong cơ thể, cô ta không phản kháng nữa mà thậm chí còn...
xảy ra chuyện này? Viên đạn đó...
Trong lòng Phó Linh Nguyệt sinh ra cảm giác kinh hãi, cô ta vô thức lấy súng che mặt và liên tục lùi vào góc tường.
Đúng vậy, viên đạn đó đan5g lơ lửng trên không.
Cô ta dụi mắt cố gắng nhìn rõ hơn.
Cô ta nở nụ cười nguy hiểm và bóp cò súng.
Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Viên đạn vốn bị cô ta bắn đi lại đang lơ lửng giữa không trung.
Tôi đã phục chế nó.
Khi tôi đang phục chế, cô ta đã phản ứng kịp thời và loại bỏ sức mạnh mà tôi đã xâm nhập vào não cô ta khiến quá trình sao chép không được đầy đủ.
Một lúc sau, người của anh đưa thêm hai gã đàn ông đến, hai gã đó mặt mày cũng đỏ bừng và không ngừng rên rỉ.
Anh hất cằm ra hiệu, người của anh liền đẩy hai gã đó đến trước mặt Phó Linh Nguyệt.
Ngay lập tức, có người tiến tới và nhét một viên thuốc vào miệng cô ta.
Phó Linh Nguyệt mơ màng tỉnh lại.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ viên đạn vừa rồi bắn trượt?
Nhất định là thế! Ph3ó Linh Nguyệt lại giơ súng lên lần nữa.
Vậy tôi cúp máy trước đây.
Khoan đã.
.
Còn có việc gì à?
Bà nội anh biết hai ngày nay em không ở đơn vị nên bà bảo anh mời em đến nhà chơi.
Nếu ông muốn bị bọn chúng bắt lần nữa thì cứ việc quay lại.
Giọng nói lạnh lùng của Phó Thiên Thiên vang lên.
Ông cụ lập tức từ bỏ ý định.
hưởng thụ nó, từ chống cự trở thành chào đón.
Một lát sau, ở góc này bắt đầu liên tục vang lên âm thanh mập mờ.
Nhìn thấy quần áo của cô ta bị kéo xộc xệch, họ gầm lên và lao vào cô ta.
Trong nháy mắt khi cơ thể bị chiếm đoạt, Phó Linh Nguyệt cảm thấy thật nhục nhã.
Chúng ta vẫn nên về nhà thôi.
Hai ông cháu rời đi, Phó Thiên Thiên lái xe chở ông rời khỏi nhà máy lọc dầu.
Cảm nhận được cơ thể mình không bình thường, cô ta hoảng sợ nhìn Bùi Diệp:
Anh...
có phải anh đã cho tôi uống thuốc gì không?
Bùi Diệp không trả lời cô ta.
Lúc đi ra từ nhà máy lọc dầu, điện thoại di động của Bùi Diệp đổ chuông.
Nhìn chữ
vợ
nhấp nháy trên màn hình, vẻ mặt lạnh lùng của anh lập tức tan băng, trở nên ấm áp.
Thấy anh ta, người kia tiến lên đón.
Chuyện tôi nhờ cậu làm, cậu đã làm xong chưa?
Minh đưa con chip trên tay cho người nọ:
Trong này là ký ức của cô gái tên Phó Thiên Thiên.
Đúng lúc này, viên đạn được bắn ra đột nhiên quay ngược lại với tốc độ cực nhanh và chui vào khẩu súng trên tay cô ta.
Cùng với tiếng
bùm
, khẩu súng nổ tung trong nháy mắt.
Những kẻ muốn làm hại Phó Thiên Thiên đều đáng chết.
Lát sau, anh đi đến một góc, Phó Linh Nguyệt đang ở đó.
Sau đó, Bùi Diệp dẫn theo vài người đi vào trong nhà máy.
Nhìn ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ khu nhà máy trước mặt, trong mắt anh cũng muốn bùng lên hai đốm lửa.
Lúc này cô ta mới phát hiện mình không nhìn nhầm.
Làm sao có thể...
Cô ta còn chưa kịp hét lên thì đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy tiếng súng nổ, ông cụ Phó vô thức muốn đi đến xem thử xem có chuyện gì xảy ra.
Em gái ruột? Nhưng cô đối xử với chị ruột của mình như thế nào?
Anh nở nụ cười tàn nhẫn:
Cô yên tâm, tôi...
sẽ không để cô chết đâu.
Chỉ khiến cô sống không bằng chết thôi.
Anh bắt máy:
A lô, Thiên Thiên.
Giọng của Phó Thiên Thiên rất bình thản:
Tôi và ông nội đã về nhà bình an.
Được, anh biết rồi, Thiên Thiên của anh nhất định sẽ không sao mà.
Gương mặt như Tu La chốn địa ngục của anh làm cô ta giật mình.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, cô ta bắt đầu cảm thấy mặt nóng lên, cơ thể như đang bị lửa thiêu và như đang có hàng trăm nghìn con kiến liên tục gặm nhấm, khiến cô ta ngứa ngáy khó chịu, vừa cởi quần áo trên người, vừa phát ra tiếng rên khe khẽ khó kiểm chế.
Lần này cô ta không nhắm vào tim mà nhắm vào đầu.
Đầu là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể9 người, chỉ cần viên đạn xuyên vào đầu thì dù là thần tiên giáng thế cũng không cứu được.
Cơn đau trên người khiến cô ta hét lên đau đớn.
Cô ta quay đầu sang thì thấy Bùi Diệp đang đứng bên cạnh.
Lời nói của anh khiến Phó Linh Nguyệt tuyệt vọng.
Hai người bị kéo đến bên cạnh cô ta là hai người đã canh chừng ông cụ Phó và bị Phó Thiên Thiên hạ gục.
Mặt và cánh tay của cô ta đã bị nổ máu me be bét.
Anh lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó nhìn về sau ra hiệu.
Bà còn nói, nếu em không tới, ngày mai bà sẽ đích thân đến nhà họ Phó đón em.
Phó Thiên Thiên:
Được, tôi sẽ tới.
Trong một phòng nghiên cứu dưới lòng đất ở thành phố Vân Thành, Minh chậm rãi đi vào, bên trong đã có một người đang đợi anh ta.
Thấy vậy, cô ta lập tức ý thức được điều gì đó.
Cô ta vừa sợ hãi lùi về sau vừa hoảng loạn cầu cứu Bùi Diệp:
Anh Bùi, anh cứu em với, em là em gái ruột của chị Thiên Thiên! Anh không được đối xử với em như vậy, anh mau đưa họ đi đi!
Bùi Diệp lạnh lùng nhìn cô ta.
Phần lớn ký ức của cô ta đã được sao chép, vì sự cảnh giác của cô ta quá mạnh, nếu phục chế nữa sẽ chỉ thiếu nhiều hơn.
Người nọ chau mày:
Được, tôi biết rồi.
Người đó nhận lấy con chip từ tay Minh, sau đó đưa hai viên thuốc cho anh ta.
Đây chính là thứ cậu cần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.