Chương 543: Đ y là một c u hỏi chết người
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1121 chữ
- 2022-02-10 01:06:12
Bà cụ Bùi và ông bà Bùi đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm.
Tất nhiên Bùi Hạo và Thịnh Liên cũng có mặt ở đây.
Bà Ninh Khả Như cũng rất hứng thú với chuyện trong quân khu.
Lúc bọn họ trò chuyện rôm rả, thật ra bà cũng muốn chen vào mấy câu, nhưng vì mâu thuẫn với Phó Thiên Thiên trước đây nên mỗi khi muốn nói, bà lại vì lòng tự tôn đáng thương của mình mà không lên tiếng.
Khi bọn họ trò chuyện, bà như ngồi trên bàn chông, trong người cực kỳ khó chịu.
Không ai hiểu mẹ bằng con.
Từ lúc Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên bước vào phòng khách, cậu giống như đang ngồi trên bàn chông vậy.
Tất nhiên Bùi Hạo biết là có vấn đề.
Bùi Hạo quay sang nhìn Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp, hằng giọng rồi nói:
Vừa rồi cháu trai lớn cứ hỏi mãi là khi nào chị dâu mới tới, bây giờ cuối cùng chị dâu cũng tới rồi.
Thịnh Diên:
...
Mẹ kiếp, thế mà Bùi Hạo lại thừa cơ hại cậu! Câu hỏi Phó Thiên Thiên khi nào đến bao giờ? Đây là vu oan, là vu oan giá họa! Bùi Hạo vừa dứt lời, Thịnh Diên tức thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang bắn về phía mình.
Thấy Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên cứ đứng mãi từ khi vào nhà, bà cụ Bài liên đứng dậy kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Thiên Thiên à, cháu vào nhà lâu rồi mà cứ đứng mãi, mau lại đây ngồi đi.
Vì bên kia của Phó Thiên Thiên là bà Bùi, không còn chỗ cho Bùi Diệp nên anh đành phải ngồi bên cạnh Bùi Nguyên.
Thịnh Diên không cam lòng yêu thế, bèn trừng lại: Nói cháu hèn, vậy có giỏi thì cậu lên đi! Bùi Hạo lập tức rụt cổ.
Thôi đi, chọc vào Bùi Diệp, thà anh ta đi vuốt râu hùm còn hơn.
Câu hỏi của Bùi Diệp là một câu hỏi chết người.
Cậu ngay lập tức muốn phủ nhận, nhưng Bùi Hạo lại nhanh mồm hơn:
Tất nhiên rồi, vừa nãy cháu trai lớn còn ngồi ở đây nói, em nghe rõ ràng luôn.
Thịnh Diên căm giận nhìn anh ta, thật sự muốn lấy kim khâu miệng anh ta lại.
Trong ánh mắt rét lạnh ấy còn mang theo sự lạnh lùng:
Vậy sao?
Cậu thật sự muốn chạy đi ngay bây giờ.
Lúc nhìn Thịnh Diê8n, ánh mắt anh bỗng lạnh đi vài phần.
Cậu ta liền giật thót, ngay cả Bùi Hạo ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được luồng khí lạnh ấy.
T3hịnh Diên cảm thấy rất oan ức, vì hôm nay là cuối tuần nên cậu đến Bùi Viện thăm bà cụ Bùi.
Đến đây rồi thì cậu mới biết hóa ra hôm nay Ph9ó Thiên Thiên cũng tới.
Lúc này cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia càng trở nên mạnh mẽ hơn, gần như muốn xuyên thủng cơ thể cậu, từng cơn rét lạnh khiến người cậu phát run.
Trời ạ!
Anh vừa ngồi xuống, ông đã hỏi:
Kế hoạch 1 đã hoàn thành đến đâu rồi?
Trước mắt vẫn đang ở giai đoạn bắt đầu ạ, tiếp theo...
Anh còn chưa nói hết câu, bà cụ Bùi đã nhìn họ bằng ánh mắt ghét bỏ.
Hai cha con vừa mới gặp nhau là nói chuyện công ty, hai đứa muốn nói thì lên thư phòng nói đi.
Bà cụ vừa ra lệnh, Bùi Diệp và Bùi Nguyên liền đứng dậy đi lên thư phòng.
Bây giờ Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên xuất hiện khiến anh ta nảy ra ý tướng.
Ha ha, đây đúng là
xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
mà.
Phó Thiên Thiên, tôi...
Cậu còn chưa nói hết câu, Bùi Hạo đã đập vào gáy cậu một cái:
Cháu gọi là gì hả? Đó là chị dâu của cậu, là vợ của anh cậu, vậy mà cháu lại gọi thẳng tên của chị ấy.
Thịnh Diên:
...
Có thể để yên cho cậu nói chuyện đàng hoàng được không? Cậu bất đắc dĩ nói:
Cậu Cả, thật ra là...
Cậu chuyển đề tài:
Cháu muốn nhờ mợ Cả chỉ dạy trong việc học, nhưng có cậu Cả ở đây, chi bằng cháu nhờ cậu thì hơn.
Cậu Cả, lát nữa cậu có rảnh không, cháu...
Không đợi Thịnh Diên nói xong, Bùi Diệp đã lạnh lùng đáp:
Không rảnh.
Cậu vội vàng nói thuận theo:
Thể cháu sẽ về trường hỏi thầy cô vậy.
Nói đoạn, cậu vuốt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Để chứng minh sự trong sạch của mình trước mặt Bùi Diệp, cậu nhanh chóng đẩy Bùi Hạo ra.
A...
Vừa rồi Thịnh Diên đã kể tội anh ta trước mặt người lớn trong nhà.
Anh ta đang nghĩ phải trả thù cậu ta thế nào.
Sau khi họ đi, bà cụ liên nắm tay Phó Thiên Thiên hỏi cô chuyện trong quân khu.
Bùi Hạo và Thịnh Liên thỉnh thoảng cũng xen vào đôi câu.
Cậu vừa hạ quyết tâm rời đi thì...
Bùi Diệp đã dẫn cô vào nhà.
Thật là quá nguy hiểm, nếu vừa rồi cậu phản ứng chậm một chút, e rằng đã bị Bùi Diệp
ghim
rồi.
Bùi Hạo ngồi bên nhìn cậu bằng ánh mắt khoái chí khi người khác gặp họa, như đang khinh thường nói: Cháu hèn thật.
Bùi Hạo cười hề hề nhìn Thịnh Diên.
Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Thịnh Diên xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.
Cậu bất lực giải thích:
Bà cố ơi, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.
Phó Thiên Thiên nhìn cậu:
Cậu tìm tôi có việc à?
Ánh mắt ngay thẳng của cô càng khiến cậu bó tay.
Mẹ kiếp, cậu tìm cô có việc khi nào, quả là tai họa lớn đây.
Cậu đang định phủ nhận lời nói của Bùi Hạo thì bà cụ Bùi ngồi bên cạnh lại nói thêm:
À, bà vừa nhớ ra, Tiểu Diên và Thiên Thiên trước đây là bạn cùng lớp nhỉ? Thảo nào tình cảm lại tốt như vậy!
Thịnh Diên:
...
Cậu cảm thấy ánh mắt trong không khí đã gần như biến thành tia X.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu đã bị Bùi Diệp giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Chẳng phải cậu chỉ mới tỏ tình với 6cô thôi sao? Vậy mà lần nào Bùi Diệp cũng coi cậu như kẻ thù, khiến mỗi lần nhìn thấy anh, cậu đều vô thức đi đường vòng.
Rõ ràng là lần n5ày không thể tránh được mà.
Nhìn ra mong muốn của bà, Bùi Hạo cứ đảo mắt trong khi nói chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.