Chương 550: Có thể
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1234 chữ
- 2022-02-10 01:06:12
Vì cô là thiếu tá trẻ tuổi nhất của quân khu Nam Tương, hơn nữa còn là một nữ thiếu tá.
Trước đó, bọn họ đều đoán chắc cô sẽ là một cô gá8i thô kệch và xấu xí.
Bọn họ không ngờ là cô gái thô kệch, xấu xí trong suy nghĩ ban đầu của mình lại là người đẹp có thân hình nóng bỏng trước9 mặt.
Đứng trước mặt bọn họ, cô rất đúng mực.
Mọi người ở đây dùng hỏa lực để thu hút sự chú ý của đối phương.
Nhớ chú ý an toàn!
Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười:
Thiên Thiên, trước kia tớ là thần trộm đấy, chẳng lẽ những việc như trèo cửa sổ kiểu này không nên giao cho tớ sao?
Phó Thiên Thiên liếc cô ấy:
Nếu cậu cho rằng tốc độ của cậu nhanh hơn tôi, có thể tránh được đường đạn, không sợ bị bắn thành tổ ong sau khi trèo lên thì cậu cứ lên.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Về điểm này cô ấy thật sự không thể so được với cô.
Lúc nói đến đây, giọng của Hoàng Cát có phần xúc động.
Anh ta rơm rớm nước mắt:
Họ...
Bọn họ vốn cho rằng có lẽ bản thân không cách nào giết được những tên côn đồ kia, thậm chí đã ôm quyết tâm liều chết.
Nhưng sự xuất hiện của Phó Thiên Thiên đã khiến họ lại dâng lên hi vọng lần nữa.
Hồi đó, một số đồng đội của cô lần lượt bỏ mạng trong lúc làm nhiệm vụ.
Cô cũng tự trách bản thân đã sai sót trong lúc chỉ huy nên mới khiến đồng đội mất mạng.
Tình hình hiện giờ thế nào?
Một người trông có vẻ là đội trưởng của những viên cảnh sát này, nét mặt mệt mỏi và hơi nhếch nhác, trên mu bàn tay có một vết máu.
Cô vừa nhìn đã biết vết thương đó là do bị đạn bắn sượt qua.
Cô đã rất áy náy và cũng đã từng vì thế mà suýt nữa đã mất đi dũng khí để sống tiếp.
Phải mất một thời gian dài, cô mới thoát ra khỏi sự tự trách và áy náy đó.
Đối mặt với nhiều họng súng cô vẫn bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
Sau 6khi cô báo họ tên, những viên cảnh sát kia không nói gì nữa mà đều nhìn cô bằng ánh mắt chất vấn.
Có mười con tin, sáu năm và bổn nữ, trong đó có một người già, một trẻ nhỏ đều là nam, một phụ nữ trung niên bị hen suyễn.
Tất cả bọn họ đều đang ở trên tầng sáu.
Viên cảnh sát kia hơi đỏ mặt, anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nói:
Tôi đã từng thấy cô khi đến quân khu Nam Tương.
Tôi nghe người ta giới thiệu về cô, nhưng cô không biết tôi.
Những cảnh sát khác nghe thấy đồng nghiệp của mình nói như thế thì suy nghĩ trong đầu dần dần rõ ràng.
Trước đó, đội cảnh sát hình sự của bọn họ có tổng cộng ba mươi người, hiện đã bị chết và bị thương mất mười hai người, mất đi gần một nửa quân số.
Trong tình trạng mất đi nhiều người như vậy, tinh thần của bọn họ rất sa sút.
Chúng tôi có hai người theo dõi ở tầng năm.
Sáu người của chúng tôi đã bị bắn chết khi từ tầng năm lên tầng sáu.
Anh có can đảm đi lên đó cùng với tôi không?
Hoàng Cát lau sạch nước mắt, đứng khép chân lại, đáp:
Có!
.
Không chỉ anh ta mà những cảnh sát hình sự khác đứng bên cạnh cũng sôi trào nhiệt huyết, quét sạch bầu không khí chán chường ủ rũ vừa rồi.
đều vẫn còn rất trẻ, người lớn tuổi nhất mới 36, ở nhà có vợ con đang đợi họ về.
Lúc nãy...
Anh ta gánh toàn bộ trách nhiệm về sự hi sinh của đồng đội mình.
Nhìn Hoàng Cát, Phó Thiên Thiên chợt nghĩ đến chính mình mấy năm trước.
Đàn ông đàn ang mà khóc cái gì, đó là biểu hiện của sự hèn nhát.
Hay là...
anh cảm thấy mình không thể báo thù được cho đồng đội?
Những lời nói của cô đã ngăn lại nỗi bi thương của anh ta.
Không phải!
Phó Thiên Thiên khẽ nhếch khóe miệng:
Là đàn ông thì cầm súng lên, đi theo tôi biết những tên côn đồ kia để trả thù cho đồng đội của anh.
Cô ấy hiện là trung úy trong quân đội, thường đi cùng Thiếu tá Phó.
Tăng Nguyệt Nguyệt quay sang nhìn viên cảnh sát:
Sao? Tôi đã từng gặp anh à?
.
Tăng Nguyệt Nguyệt có đôi mắt sáng và linh hoạt, khi đảo mắt trông rất thông minh và tinh quái.
nên là tôi đi lên tầng, nhưng họ đã một mực ngăn tôi lại.
Trong mắt anh ta còn có vẻ tự trách và áy náy sâu sắc.
Cô cau mày, những người này đang nghi 5ngờ thân phận của cô.
Tăng Nguyệt Nguyệt đã xong việc ở bên kia, khi thấy cô đang đứng đối mặt với một nhóm cảnh sát ở lối ra an toàn bèn đi tới.
Nhưng cô gái trước mặt...
Sau khi trang điểm, khuôn mặt Phó Thiên Thiên dịu dàng hơn nhiều, vô cùng xinh đ3ẹp và hút mắt.
Cô lặng lẽ ấn vào chốt của mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, một khẩu súng lục nhanh chóng xuất hiện trong tay cô.
Cô cầm khẩu súng, đi ngang qua người Hoàng Cát rồi thoáng dừng bước.
Viên đội trưởng này xốc lại tinh thần, đứng thẳng trước mặt cô và báo cáo:
Hoàng Cát, đội trưởng đội Hai của đội cảnh sát hình sự thành phố Vân Thành xin chào Thiếu tá Phó.
Đội của chúng tôi có tổng cộng ba mươi người, đến nay đã có mười hai người chết và bị thương, còn lại mười tám người.
Không phải đang thi hành nhiệm vụ sao? Các anh làm gì ở đây?
Một cảnh sát đã nhận ra cô ấy.
Đây là cô Tăng Nguyệt Nguyệt, tôi nhận ra cô ấy.
Nhìn sự phấn chấn trong mắt những viên cảnh sát, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Có một con tin đã lên cơn suyễn, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút để đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Tăng Nguyệt Nguyệt theo sau cô đi về phía tầng năm.
Vừa đi Phó Thiên Thiên vừa hỏi:
Cậu đã từng tới đây, hẳn là biết cửa sổ phòng nào dễ trèo lên đúng không?
Tăng Nguyệt Nguyệt bèn cười hì hì:
Đó là điều tất nhiên!
Được, nói cho tôi biết địa điểm để tôi đi thẳng lên.
Vì vậy, trận chiến hôm nay phải đánh nhanh thắng nhanh.
Huống h, cô và Bùi Diệp đã hẹn gặp nhau lúc tám giờ tối.
Nếu đến tám giờ mà cô vẫn chưa trở lại khách sạn, e rằng anh sẽ không vui Mọi người đồng thanh đáp:
Rõ!
Nếu cô gái trước mặt bọn họ là Tăng Nguyệt Nguyệt, vậy cô gái mà bọn họ chĩa súng vào ban nãy chính là Phó Thiên Thiên Thiên.
Các cảnh sát liền đồng loạt chào cô một cách kính trọng:
Xin chào Thiếu tá Phó!
Phó Thiên Thiên giơ tay phải lên trước trán, đáp lại bọn họ bằng kiểu chào nhà binh.
Cô gái Phó Thiên Thiên này quả là khác người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.