• 360

Chương 551: Sợ chết thì ở lại đ y


Cô kéo vạt sau lên rồi tiện tay xé phăng phần vạt của chiếc váy có giá năm mươi triệu.

Sau khi bị xé, chiếc váy ch8ỉ còn cao hơn đầu gối 10cm, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.

Đây là thuốc có thể làm dịu bệnh tình của bà ấy.

Lát sau, hơi thở của người phụ nữ dịu đi phần nào.
Có hi vọng sống thì dù phải liều mạng cũng tốt hơn là ở lại chờ chết.
Lúc Phó Thiên Thiên đi đến cửa, cô chỉ nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi đang đi theo mà không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ngoài ra, động tác của cô rất nhanh, trong tình huống không có sự đề phòng, hai tên đó đã bị nhát dao của cô cứa đứt cổ họng, ngã luôn xuống đất mà không kịp kêu tiếng nào.
Sau khi chúng gục xuống, có ánh trăng chiếu vào cổ và mặt của một tên trong số chúng, ánh trăng soi rõ đôi mắt mở trừng trừng và dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ cổ tên đó.
Đó là một cô gái khoảng 20 tuổi, có lẽ vì quá kinh hãi nên không chịu nổi.
Khi cô liếc xéo cô ta, cô ta sợ đến mức ngậm miệng lại ngay tức khắc.
Một người đàn ông trung niên đang ôm một người phụ nữ trung niên với nét mặt lo lắng.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, hít thở vô cùng nặng nhọc, có thể nghe thấy rõ tiếng phổi khò khè của bà ta.
Cô vứt phần vạt váy bị xé bỏ xuống đất rồi nhẹ nhà3ng nhảy lên cửa sổ chờ đợi.
Vài giây sau, cô nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên ở lối ra an toàn.
Mười con tin co cụm vào nhau vì sợ hãi, một người đã hét lên khi nhìn thấy cảnh này.
Phó Thiên Thiên cau mày nhìn người đang hét.
Cô 9mím môi dưới, nhảy thẳng từ cửa sổ lên ban công, sau đó dễ dàng leo lên ống nước bên cạnh.
Vì cô đang đi giày cao6 gót nên gót giày vừa khéo có thể giúp cô xỏ vào lỗ nhỏ bên cạnh ống nước để cố định cơ thể mình.
Lúc này cô mới nói:
Tôi là người của quân đội.
Tôi sẽ cứu các vị ra khỏi đây nhưng các vị phải nghe theo tôi.
Các con tin đều bất ngờ khi thấy cô là một người đẹp có đôi chân dài miên man.
Bấy giờ sắc mặt của người đàn ông mới dịu đi và tin tưởng cô hơn.
Ông ta cảm kích nhìn cô:
Cảm ơn cô.

Một lúc nữa, nếu bà ấy không thể cử động được, ông nhất định phải ôm chặt bà ấy theo sát sau lưng tôi.
Điều khiển cô bất ngờ là đây lại chính là căn phòng bắt giữ con tin.
Ngoài tên côn đồ đã bị bắn chết vừa nãy ra, còn có hai tên khác đang đi qua đi lại trong phòng.
Ai sợ chết thì ở lại đây, tôi sẽ không ép buộc bất cứ ai hết.
Cô vừa nói dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Khi cô đi về phía cửa, bọn họ không hẹn mà cùng đi theo.
Những người khác đều nhìn anh ta bằng ánh mắt không vui.

Được rồi, bây giờ mọi người theo tôi, có chuyện gì thì để ra ngoài rồi nói tiếp.
Phó Thiên Thiên đi đến trước mặt người phụ nữ, lấy một viên thuốc trước ngực ra rồi nhét vào miệng bà ta.

Đây là...
Người đàn ông trung niên nhìn cô với vẻ cảnh giác.
Chúng cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rón rén đi về phía tên kia.
Khi chúng vừa mới đến gần tên đồng bọn, Phó Thiên Thiên nấp trong bóng tối nhanh chóng xông ra.
Tối nay trăng sáng sao thưa, dưới cửa sổ ngược sáng nên sau khi cô nhảy vào, hai tên côn đồ không phát hiện ra cô.
Có hai con tin ở gần cô, họ sợ hết hồn khi thấy cô nhảy vào phòng.
Cô lập tức giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Cuối cùng hai tên côn đồ trong phòng cũng nhận ra đồng bọn của mình đã bị hạ gục.
Bấy giờ, có ngư5ời ở tầng sáu đi đến gần cửa sổ bên này.
Ngô Danh đang nấp ở tòa nhà đối diện liền nhắm thẳng vào trán đối phương ngay khi người đó đến gần cửa sổ và nổ súng.
Người đàn ông trẻ tuổi kia cũng đi.
Nếu đi theo Phó Thiên Thiên, tuy gặp nguy hiểm nhưng vẫn có khả năng sống sót, còn ở lại đây chính là chờ chết.
Khẩu súng trong tay cô đã biến thành con dao găm bén ngót, ánh bạc lạnh lẽo lóe lên trong phòng, nhanh chóng xẹt qua cô hai tên côn đồ.
Bọn chúng không biết là cô đã lẻn vào nên không hề phòng bị.
Ai nấy đều hi vọng ra mặt, vẻ căng thẳng cũng được buông lỏng phần nào.
Mọi người rối rít gật đầu với cô.
Hắn ta bị bắn trúng vào mi tâm và ngã xuống.
Phó Thiên Thiên đang trốn bên cửa sổ bèn lấy một chiếc gương nhỏ hình tròn ra để lên trên cửa sổ và thăm dò, xác định xem có bao nhiêu người trong căn phòng này.
Bọn chúng tạm thời vẫn chưa phát hiện đồng bọn đã bị bắn chết.
Khi hai tên đó quay người đi, Phó Thiên Thiên lặng lẽ nhảy từ ngoài cửa sổ vào và nấp dưới bệ cửa sổ.
Xe cấp cứu đã ở dưới lầu, ông đưa thẳng bà ấy lên xe cấp cứu nhé.
Người đàn ông gật đầu lia lịa:
Được, được.
Sau khi đỡ hơn, người phụ nữ thở hổn hển nói với cô:
Cảm ơn thủ trưởng.

Đây là trách nhiệm của người làm quân nhân như chúng tôi, các vị không cần phải cảm ơn.

Thủ trưởng, những người ở bên ngoài đều có súng, chúng ta có thể ra ngoài được không?

Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi:
Nếu tôi đã tới đây thì đương nhiên sẽ dẫn các vị ra ngoài rồi.

Thế nhưng...
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa đưa ra chất vấn với cô, nói:
Nếu anh không dám rời khỏi đây cùng tôi thì anh có thể ở lại.
Người đàn ông trẻ tuổi:
...
.
Muốn giải cứu toàn bộ mười con tin là điều cực kỳ khó khăn.

Mặc dù cảnh sát đã chia ra tiến công nhóm tội phạm ở cả hai đầu để phân tán nhân lực của bọn chúng nhưng số lượng con tin hơi nhiều, trong số họ còn có người già và trẻ nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.