• 360

Chương 576: Đến rồi!


Hôm nay, tâm nguyện lớn nhất của anh ta chính là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao cho, sau đó đi gặp cô.
Trước khi đi đến địa điểm, anh ta lấy từ trước ngực ra tờ giấy mà Tần Hàng đã đưa cho.

Khi đọc nội dung trên đó, sắ3c mặt anh ta trở nên nặng nề.

Địa điểm ghi trên tờ giấy là chỗ ở của một nhân viên kỹ thuật làm trong Tập đoàn Bùi th9ị. Và nhiệm vụ của anh là đi tìm nhân viên đó, lấy một thứ đang ở trong tay hắn,
Trực giác của anh ta mách bảo, Cao Thống xuất hiện ở đây với động cơ không đơn giản.
Sau khi Cao Thắng và nhân viên bảo vệ đi lên lầu, Vương An Dương và người đã kéo anh ta vào sau đám cây xanh liền đi ra.
Lúc này anh ta mới cẩn thận quan sát người trước mặt.
vừa nghe thấy là đã nhận ra ngay lập tức.
Trước đó, anh ta cũng nhận được tin tức từ Ngô Danh, nói rằng Cao Thắng đã được Tử Xa gọi trở lại đội đột kích.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chưa kể đến việc, hắn còn dẫn người lên căn hộ 501 của tòa nhà này và nói là có người cầu cứu.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, muốn vùng thoát khỏi tay người nọ theo bản năng.
Nhưng lực tay của người nọ rất mạnh, không đợi anh ta tức giận lên tiếng, người nọ đã nhỏ giọng nhắc nhở anh ta:
Anh đang bị theo dõi, nếu không muốn chết thì đừng lộn xộn, đừng phát ra tiếng!

Vương An Dương thoáng sững sờ.
Anh ta cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại tin tưởng người bên cạnh, hơn nữa còn bỗng rất nghe lời người này.
Khoảng một phút sau, bên ngoài bụi cây vang lên vài tiếng bước chân nhốn nháo xen lẫn tiếng nói chuyện của hai người.

Sếp à, sếp chắc chắn cư dân ở số nhà 501 sẽ bị tấn công và sát hại chứ?

Nếu Vương An Dương nhớ không nhầm thì anh ta cũng phải lên căn hộ số 501. Có mối liên hệ gì ở đây chăng?
Không những thế, Cao Thắng còn đến đúng lúc như thế này, anh ta vừa mới tới thì hắn cũng tới ngay sau đó.
Tuy rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trên đó nhưng anh ta cũng hiểu lúc này rõ ràng là không thích hợp để lộ diện.
Tuy không biết tại sao Tử Xa lại muố6n lấy thứ đang nằm trong tay nhân viên kỹ thuật kia, nhưng Vương An Dương vẫn đi đến đó theo chỉ thị của cô.
Trong lò5ng anh ta, bất kể Từ Xa muốn làm việc gì thì đều có lý của cô, và nhất định là sẽ không sai.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã đến địa chỉ được ghi trên giấy.
Song đôi mắt của người này trông hơi quen, dường như anh ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Anh là ai? Tại sao lại ngăn tôi lên lầu? Anh đã biết điều gì đó phải không?
Vương An Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt người nọ.
Người đàn ông dửng dưng đáp:
Việc quan trọng nhất của anh bây giờ không phải là hỏi lại lịch của tôi mà phải rời khỏi đây ngay. Nếu không, tội danh của anh sẽ không rửa sạch được đâu!

Cùng lúc đó, Cao Thắng cũng đã đến khu chung cư này, còn Vương An Dương đã tìm thấy cổng vào của khu chung cư. Tuy nhiên, anh ta còn chưa lên lầu thì có một người thình lình chui ra khỏi bụi cỏ rồi nắm lấy cổ tay anh ta, kéo anh ta vào trong bụi cỏ.
Cây xanh phía sau bụi cỏ khá cao, sau khi Vương An Dương bị lôi vào trong, cả người anh ta đều bị cây xanh che khuất, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến anh ta nhất thời luống cuống.
Đây là một khu chung cư kiểu cũ, các tòa nhà chỉ có sáu tầng.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy số tòa nhà nơi nhân viên kỹ thuật kia đang ở.
Sau khi xác định một lát, anh ta chắc chắn tòa nhà trước mặt đúng là tòa nhà anh ta đang tìm.
Anh ta đang bị theo dõi? Sao anh ta lại không biết? Không những thế, trên đường đến đây, anh ta đã nhìn phía sau và chắc chắn là không có ai theo dõi mình.
Vương An Dương cho rằng người này cố ý nói như vậy, thế là định đứng dậy rời đi. Song người nọ đột nhiên nói một câu:
Đến rồi!

Anh ta vô thức rụt lại sau đám cây xanh.
Người này cao khoảng một mét bảy, mặc đồ màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đã thế còn đứng ngược sáng nên anh ta nhất thời không nhìn ra được giới tính.
Có điều, anh ta cảm nhận được một luồng áp lực từ đối phương.
Người nọ hơi nghiêng mặt để lộ nửa khuôn mặt dưới ánh trăng. Đó là gò má của một người đàn ông bình thường.
Vương An Dương đã hiểu.
Cao Thống đã dẫn người tới thì chủ nhân của căn hộ 501 có lẽ đã bị giết. Vừa nghĩ đến việc nếu khi nãy anh ta cứ thế đi lên lầu, không biết sẽ có hậu quả gì. Anh ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, không biết tên của người anh em là gì?


Tất nhiên là tôi chắc chắn rồi, tôi đã nhận được cuộc gọi cầu cứu, lát nữa anh đi lên thì sẽ biết ngay thôi.

Vương An Dương đang nấp sau đám cây xanh lập tức nhận ra giọng nói vừa rồi là của Cao Thống.
Dù sao thì anh ta và hắn cũng đã cùng tham gia đội đột kích Hắc Ưng được hai năm, hai người đã từng bất hòa khi ở trong đội. Vì thời gian bên nhau khá dài, giọng nói của hắn không giống với người khác nên anh ta

Anh không cần phải biết tên tôi mà hãy lập tức rời khỏi đây đi!

Vương An Dương:
...

Khí thế của người nọ mạnh đến mức lấn át cả khí thể của anh ta, khiến anh ta không dám hỏi nữa.
Bây giờ thời gian đã không còn nhiều, Vương An Dương cảm kích nhìn người nọ rồi chắp tay nói:
Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, ngày khác có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của anh.

Nói đoạn, anh ta không dám chậm trễ nữa mà nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông mặc đồ đen cũng chậm rãi rời khỏi nơi đó.
Không lâu sau khi người đàn ông rời đi, một bóng người từ trên cầu thang chạy xuống rồi không ngừng tìm kiếm xung quanh tòa nhà này.

Vì không tìm thấy mục tiêu như trong dự đoán, hắn tức giận đến mức giậm chân.

Chết tiệt!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.