• 360

Chương 577: Anh là ai?


Một chiếc taxi cũng dừng lại trước khu chung cư ngay sau đó.

Nhìn thấy Vương An Dương bước từ trên xe taxi xuống, đồ8ng tử của Cao Thống bỗng co lại.
Vương An Dương cười đáp:
Tôi đột nhiên thèm thuốc lá, gần đây lại không có siêu thị nên tôi bắt xe đến siêu thị cách đây hai khu để mua. Có điều...

Nụ cười của anh ta trở nên đáng sợ:
Chẳng phải anh Cao nên ở trong quân khu Nam Tương sao? Sao lại đến đây?

9Nhưng hẳn chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta với sắc mặt rất khó coi và không nói lời nào. Vương An Dương nhíu mày hỏi:
Anh Cao6 à, anh sao vậy? Anh không nói gì, sắc mặt cũng rất xấu, đã xảy ra chuyện gì à?


Chẳng phải anh đã đến khu chung c5ư này từ trước sao? Sao bây giờ lại bước xuống từ trên xe taxi?
Cao Thống sầm mặt hỏi.
Vương An Dương nghiêm túc nhìn hắn:
Hồi nhỏ tôi thường chơi ở gần đây. Trước kia có một trường mẫu giáo ở phía đối diện, tiếc là trường mẫu giáo đó đã bị phá bỏ. Tôi đến đây là muốn thăm lại chốn cũ, nhớ lại kỉ
niệm xưa, không được sao?

Vương An Dương nghiêm nghị gật đầu:
Tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Sau khi anh ta quay người lại, Cao Thống như cười như không mà nhìn anh ta:
Vương An Dương, rốt cuộc anh đến khu chung cư này là muốn làm gì? Hình như anh không quen ai trong khu chung cư này thì phải?

Cao Thống:
...

Vương An Dương liếc nhìn vào bên trong khu chung cư rồi hỏi bảo vệ trong phòng bảo vệ bên cạnh:
Trong khu chung cư xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy có xe cảnh sát chạy vào?

Nghiêm Luật hiện đã được thăng lên làm đội trưởng đội 1 của đội vệ sĩ nhà họ Bùi, thực lực đã tăng lên rất nhiều. Những người mà anh ta dẫn theo cũng đều là những nhân vật xuất sắc trong đội. Cho dù đối phương
có thực lực cao cường, nhưng khi sáu người họ đồng loạt bao vây tấn công thì nhất định sẽ có thể nhanh chóng tóm được người này.
Cao Thống:
...

Anh ta còn nhớ được chuyện về trường mẫu giáo?
Hai người tách ra, bắt taxi rời khỏi khu chung cư. Hai xe chạy theo hai hướng ngược nhau.
Sau khi họ rời đi, một bóng người mặc đồ đen cũng rời khỏi đó và đi về phía một con ngõ vắng.
Nghe thấy thế, trái tim Cao Thống đột nhiên lệch một nhịp.
Hắn đến đây đúng là để giết người, hơn nữa, người mà hắn muốn giết chính là anh ta.
Nghiêm Luật nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh là ai? Tại sao lại cứu Vương An Dương?

Đây là khu hành chính, gần tòa thị chính, an ninh rất nghiêm ngặt, thường xuyên có cảnh sát đi tuần. Bọn họ nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không, bị cảnh sát phát hiện sẽ không hay.
Tuy nhiên, vừa mới vào trận chiến, anh ta đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa đôi bên. Năm cấp dưới của anh ta vừa mới xông lên tấn công người nọ thì đã lần lượt bị đá văng ra ngoài.
Hắn cười nhẹ:
Sao có thể như vậy được?


Thật không?
Vương An Dương vỗ ngực, giống như đang thở phào nhẹ nhõm:
Tôi còn tưởng anh Cao muốn giết tôi. Nghe anh nói thế, tôi thấy yên tâm rồi.

Vương An Dương vừa định đi vào khu chung cư thì bắt gặp Cao Thống đứng ở cổng và n3hìn chòng chọc vào anh ta.

Ô, anh Cao, sao mà khéo thế, lại gặp anh ở đây?
Anh ta mỉm cười chào hỏi hắn.
Tuy nhiên, trước cổng chung cư có nhiều người như này, hắn muốn ra tay là điều không thể.
Nụ cười của anh ta càng khiến Cao Thống đoán được là anh ta ắt hẳn đã biết điều gì đó, nên mới kịp thời tránh đi.

Các anh đi ra đi.
Người đàn ông thấp giọng nói.
Ngay sau đó, sáu người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng nhảy từ hai bên mái nhà xuống rồi vây quanh người đàn ông.
Anh ta hỏi ngược lại hắn càng khiến hắn thêm bực bội, bèn thuận miệng đáp:
Tôi đến đây có việc.


Để tôi đoán thử nhé.
Vương An Dương nhìn mặt hắn và mỉm cười:
Anh Cao đến đây, không phải là để giết người đấy chứ?

Anh ta dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của sáu người này mà chỉ lạnh lùng nói:
Tốc độ quá chậm, không hề tiến bộ.

Sáu người kia đưa mắt nhìn nhau, không biết anh ta có ý gì.
Người nọ bước rất chậm, sau khi vào trong ngõ thì dừng lại.
Lúc này, đêm khuya thanh vắng, gió thổi tung vạt áo của anh ta, trông anh ta vô cùng đáng sợ, như thể nhiễm hơi thở của địa ngục vậy.

Muốn biết tôi là ai... thì đánh bại tôi trước đã, sau đó các anh mới có tư cách đặt câu hỏi cho tôi.

Nghiêm Luật siết chặt hai tay thành nắm đấm và đưa mắt ra hiệu cho năm người còn lại. Sáu người lập tức đồng loạt tấn công.
Vương An Dương không thể nói với Cao Thống mục đích anh ta đến đây, mà Cao Thắng cũng không thể ra tay với anh ta. Hai người ở thể đổi địch nhưng lại không thể tóm được đối phương. Cuối cùng, đôi bên chỉ có
thể ra về trong không vui.
Trước nụ cười của Vương An Dương, Cao Thông có phần tức giận.
Anh ta sớm không thèm thuốc lá, muộn không thèm thuốc lá, lại cứ thèm thuốc vào lúc này! Nếu anh ta không thèm thuốc lá thì kế hoạch của hắn đã thành công rồi!
Thấy thế, anh ta đỡ một người trong số họ rồi đấm đối phương từ sau lưng.
Nhưng đối phương như có mắt sau gáy, dễ dàng xoay đầu tránh được, đồng thời nghiêng người huých cùi chỏ vào hõm vai và thúc đầu gối vào bụng anh ta.

À, cả ba người ở căn hộ 501 của tòa nhà số 9 bị giết. Chao ôi, thật là bi thảm!

Khi Cao Thông muốn ngăn bảo vệ kia lên tiếng thì anh ta đã nói ra rồi.
Bọn họ đến đây để giải trừ mối nguy của Vương An Dương theo lệnh Bùi Diệp. Không ngờ bọn họ còn chưa hành động thì người đàn ông trước mặt đã đột ngột ra tay, như thể đã đoán trước được chuyện này.
Người đàn ông chỉ nhìn bọn họ một cách ngạo mạn.
Nghiêm Luật bị trúng đòn, cả người đau đớn, buộc phải lùi lại mấy bước.

Thấy vậy, người nọ khịt mũi, nói:
Xem ra, các anh không có tư cách đặt câu hỏi với tôi rồi.


Nói rồi, đối phương quay người đi thẳng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.