• 360

Chương 620: Phó thiên thiên chết


Nguyện vọng bao nhiêu năm qua của cô ta cuối cùng cũng đã thành hiện thực, trong lòng cô ta vui mừng như điên. Buổi chiều, trong lúc h8uấn luyện, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chập tối, khi cả đội sắp giải tán, một bóng người chậm rãi đi vào trong sân3 huấn luyện của đội đột kích Hắc Ung và đi đến sau lưng Bạch Khẩu.
Mắt Lương Tri sáng lên, lập tức khép hai chân lại:
Tôi quyết không phụ sự giao phó của đội trưởng!

Sáng hôm sau, quyết định bắt giữ thủ trưởng Cận đã được đưa xuống, cấp trên sẽ cử người đến bắt ông với sự hỗ trợ của đội đột kích Hắc Ưng.

Lương Tri, tôi quyết định báo cáo lên cấp trên về những tài liệu này. Chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả gửi xuống. Tuy nhiên, tôi không đành lòng đích thân đi bắt người thầy của mình, tôi muốn anh thay tôi làm
việc đó.

Lương Tri nhìn cô ta:
Đội trưởng, cô định làm gì bây giờ?

Cô ta chán nản ngồi trên ghế, vẻ mặt trông khá buồn bã và do dự:
Thủ trưởng Cận là người thầy tốt của tôi, nhưng tôi là một quân nhân. Đứng trước pháp luật của nhà nước, tất cả mọi người đều bình đẳng, vì thể...

Ngô Danh đã nhìn thấy cô từ xa bèn ngăn cô lại, lo lắng nhìn cô.

Nguyệt Nguyệt, sao cô lại đến đây? Chẳng phải cô đang ở phòng hậu cần sao?


Anh xem qua những tài liệu này đi.

Sau khi xem xong nội dung tài liệu, đôi mắt Lương Trico lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta:
Những tài liệu này là...


Chuyện này...
Lương Tri hơi phân vân.
Mắt Bạch Khẩu lóe sáng:
Tôi có hai đội phó, bây giờ chỉ còn lại một người, vị trí còn trống kia, tôi định sau chuyện lần này sẽ đề nghị với cấp trên xin đề bạt anh. Không biết ý anh thế nào?


Đội trưởng, cô tìm tôi có việc gì?

Lúc này cô ta đang mặt ủ mày chau xem tài liệu. Nghe thấy vậy, cô ta liền đưa toàn bộ tài liệu trong tay cho anh.
tôi sẽ không tin những lời đó của cô!
.
Bạch Khấu sa sầm sắc mặt, nheo mắt nhìn cô với vẻ nguy hiểm.
Tăng Nguyệt Nguyệt nói to đến mức từ xa cũng có thể nghe thấy.
Ngô Danh liền bịt miệng cô lại và vội vàng khuyên nhủ:
Tăng Nguyệt Nguyệt, bà cố tổ à, cô nhỏ giọng lại, đừng để đội trưởng nghe thấy.

Nhưng cô không thèm để ý, còn cắn mạnh vào tay Ngô Danh. Anh ta rụt tay lại vì đau. Còn cô lại tiếp tục nói:
Tôi chửi cô ta là muốn để cô ta nghe thấy đấy! Cô ta là đồ ăn cháo đá bát! Bản thân cô ta đã làm những gì,
chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao?

Cô ta thở dài, nói:
Anh rất ngạc nhiên đúng không? Lúc đọc được những tài liệu này, tôi cũng ngạc nhiên không kém gì anh. Tôi... là người do một tay thủ trưởng Cận cất nhắc. Ông ấy không khác gì người thầy có ơn
với tôi. Tôi không thể nào tin nổi sự thật trong đó. Nhưng đây toàn bộ là những bằng chứng thép, dù tôi không muốn tin cũng phải tin.

Bạch Khấu đi từ trong phòng làm việc ra với sắc mặt xanh mét.

Tăng Nguyệt Nguyệt, cô đi vào đây cho tôi!

Khi nghe thấy tin này, Tăng Nguyệt Nguyệt đang rửa bát ở phòng hậu cần với chiếc khăn trùm đầu rất buồn cười, cô ném cái bát xuống nhưng vẫn cầm giẻ rửa bát, chạy thẳng đến đội đột kích Hắc Ưng.
Cô đùng đùng nổi giận, xông thẳng về phía phòng làm việc của Bạch Khấu.
Dứt lời, cô ta định quay trở lại phòng làm việc.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười nhạt, đẩy Ngô Danh ra rồi đối mặt với Bạch Khẩu:
Vào phòng làm việc của cô à? Định tẩy não tôi hả? Cô yên tâm, tôi không ngu như Ngô Danh đâu! Tôi không phải người dễ bị lừa, thế nên

Rõ!

Buổi tối, Bạch Khấu gọi Lương Tri đến trung tâm chỉ huy để gặp cô ta.
Cảm nhận được có người đang đến gần từ phía sau, cô ta liề9n cảnh giác, đồng thời còn cảm thấy ánh mắt phía sau hết sức sắc bén khiến cô ta không thoải mái.
Khi quay đầu lại và bắt gặp6 Lương Tri đang đứng sau lưng mình, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ôi, bà cổ tử của tôi ơi! Đội trưởng bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định này. Huống hồ trong chuyện này cô ấy cũng là người bị hại. Trong lòng cô ấy cũng đang rất buồn, cô đừng chửi cô ấy nữa!


Ha ha, cô ta buồn sao? Tôi thấy cô ta đang vui mừng thì có! E rằng chẳng buồn chút nào đâu.

Anh tiếp lời cô ta:
Đội trưởng, cô định gạt bỏ tình thân vì đại nghĩa sao?

Vẻ mặt cô ta càng thêm rầu rĩ và đắn đo.

Tôi... không muốn thể. Nhưng nếu tôi không làm thế thì sợ rằng sẽ có thêm nhiều người bị hại hơn. Cho nên... tôi không thể làm khác được.


Nếu cô đã có quyết định, sao còn gọi tôi đến đây?

Lương Tri khẽ nhếch miệng, giơ tay lên chào cô ta:
Xin 5chào đội trưởng, Lương Tri đã trở lại đội.

Bạch Khấu gật đầu:
Ừ, về là tốt rồi. Nghe nói nhà anh có chuyện, đã xử lí ổn thỏa chưa?


Tử Xa, cô có giỏi thì ra đây giải thích đi! Rốt cuộc cô đã hãm hại người thầy có ơn với mình như thế nào, đã ăn cháo đá bát như thế nào! Cô sẽ bị trời phạt, không được chết tử tế đâu!

Giọng nói của cô rất lớn nên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cảm ơn đội trưởng quan tâm, đã xử lí ổn thỏa rồi.


Vậy thì tốt, anh về hàng đi.


Cô đừng nói nữa!
Ngô Danh lại định bịt miệng cố.
Tăng Nguyệt Nguyệt đã có kinh nghiệm nên tránh khỏi bàn tay của anh ta.
Cô chỉ vào phòng làm việc của Bạch Khẩu và cười khẩy:
Thủ trưởng Cận sắp bị bắt đi rồi, anh bảo tôi làm sao còn có thể ở lại đó được nữa? Tử Xa quá tuyệt tình! Nghĩ lại hồi đầu cô ta là do một tay thủ trưởng Cận cất
nhắc, vậy mà cô ta lại hãm hại ông ấy, lấy oán trả ơn! Anh nói xem cô ta có còn là con người nữa hay không?


Tăng Nguyệt Nguyệt, cô nên nhớ cô đang là một người lính. Ngày nào cô còn mặc quân phục thì có nghĩa ngày đó cô vẫn đại diện cho quốc gia, lời nói và cử chỉ đều phải đúng với trách nhiệm của bản thân! Cô đang

vu khống và xúc phạm cấp trên của mình đấy, cô có biết đây là tội gì không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.