Chương 660: Ai mà chẳng có bạn trai?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1091 chữ
- 2022-02-16 04:46:58
Tám giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phiến Thành,
Bọn họ vừa ra khỏi sảnh sân bay đã có người của phân đà ở Phiến Th8ành đến đón. Người đó nhận ra Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quản lí Tiêu, quản lí Mạnh, hai vị vẫn khỏe chứ3?
Hai người nấu cháo điện thoại rất ngọt ngào.
Trong xe, ngoài tài xế ra thì chỉ có Ngô Danh là còn độc thân. Bên trái anh ta là Tiếu Nhiệm và Mạnh Khai, đằng trước là Tăng Nguyệt Nguyệt đang buồn điện thoại. Bị kẹp giữa hai đội đang
anh anh em em
, anh ta
cảm thấy muốn chết đi cho rồi.
Người cũng kinh hãi không kém là Trịnh Tiên ở đầu dây bên kia.
Nguyệt Nguyệt, em gọi cho anh có việc gì không?
Tăng Nguyệt Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hai người Tiêu, Mạnh, rồi nói với giọng tủi thân:
Phía sau em có hai tên khốn đang khoe tình cảm, bắt nạt em không có bạn trai bên cạnh.
Ngô Danh là người làm quá lớn nhất. Anh ta kinh hãi trượt từ ghế ngồi xuống sàn xe.
Cuối cùng, anh ta choáng váng sờ vào tay vịn ghế rồi leo lên ngồi lại.
Sau khi đã nghe quen tai giọng nói thô lỗ của Tăng Nguyệt Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cô ấy nói ỏn ẻn như vậy, vì thế mới giật mình hoảng sợ.
Vừa lên xe, Tiêu Nhiệm đã uể oải dựa vào lưng ghế:
Khai Khai, ngồi máy bay mấy tiếng liền, mệt quá!
Mạnh Khai ôm nhẹ vai anh ta một cách quan tâm:
Em dựa vào anh mà nghỉ ngơi một lát đi.
Tiêu Nhiệm duỗi luôn tay ra:
Tay em bị tê.
Trước đó, cô lại gọi cho Bùi Diệp nhưng di động của anh vẫn tắt máy, phía Tập đoàn Bùi thị cũng không có tin tức gì.
Rốt cuộc anh đang ở đâu?
Phiến Thành lớn như vậy, muốn tìm một người quả là chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Khi cô đang chuẩn bị xâm nhập vào hệ thống thì lập tức bị đánh bật ra.
Ha ha...
Cô cấp tốc khóa chặt hướng tấn công của đối phương, đồng thời lợi dụng lỗ hổng trong hệ thống an ninh của bên kia, xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của họ.
Bọn họ không nghĩ đến cảm nhận của một người còn độc thân như anh ta sao?
Không được, anh ta cũng phải nhanh chóng tìm bạn gái, để đỡ phải chịu sự tra tấn của bọn họ.
Trong khi những người ngồi phía sau liên tục ồn ào, Phó Thiên Thiên chỉ lặng lẽ nhìn đường phổ bên ngoài cửa sổ xe.
chúng ta ngồi máy bay, tay anh đau cái quái gì?
Anh ta lườm cô:
Thế nào, cô ghen tị ? Ghen tị với tôi có bạn trai à? Tôi cứ đau tay đấy, cô làm gì được tôi?
Cô nghiến răng nghiến lợi:
Anh... thật độc ác!
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến phân đà của Thông U Các tại Phiến Thành, Thật bất ngờ là phân đà này có quy mô không thua kém gì các phân đà ở Vân Thành,
Phó Thiên Thiên gặp đà chủ của phân đà. Đó là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, tên là Woli.
Woli nồng nhiệt chào đón bọn họ. Sau bữa tối, ông ta cho người dẫn bọn họ về phòng của mình.
Tiêu Nhiệm liếc xéo cô, biếng nhác dựa vào Mạnh Khai, hưởng thụ sự xoa bóp dễ chịu của anh ta.
Chúng tôi làm sao?
Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ vào mặt Tiêu Nhiệm:
Từ lúc lên máy bay, anh cứ kêu đau hết chỗ này lại mỏi chỗ kia, bảo Mạnh Khai xoa chỗ này, bóp chỗ kia. Anh là đàn ông con trai, như thể có ẻo lả không? Hơn nữa,
Để anh xoa cho em.
Trước mặt mọi người, Mạnh Khai xoa bóp tay cho Tiêu Nhiệm.
Tăng Nguyệt Nguyệt đang ngồi ở ghế trước, nghe họ nói chuyện liền nghiến răng nghiến lợi:
Hai người các anh có quá đáng quá không đấy?
Chẳng phải chỉ là khoe tình cảm mặn nồng thôi sao, ai mà chẳng có bạn trai?
Nói đoạn, cô gọi điện cho Trịnh Tiên ngay trước mặt bọn họ.
A lô, anh yêu à...
Cô vừa mở miệng đã nói giọng êm ái, kéo dài âm cuối, cực kỳ ỏn ẻn, khiến tất cả mọi người đều nổi da gà.
Ngay sau khi về phòng, Phó Thiên Thiên lập tức thay sang bộ quần áo màu đen, ra khỏi phân đà, đi đến địa điểm cuối cùng mà đoàn đàm phán của Bùi Diệp rời đi.
Đó là sảnh lớn của một khách sạn dưới trướng Tập đoàn Bùi thị.
Cô lấy một chiếc máy tính bảng ra, dùng điện thoại di động thao tác rất nhanh trên máy tính bảng, kết nối với hệ thống an ninh của khách sạn ngay sau đó.
Mời các vị đi theo tôi, xe đỗ bên ngoài chờ các vị đã lâu.
Anh dẫn đường đi.
Ng5ười nọ bố trí một chiếc xe thương vụ bảy chỗ để chở bọn họ rời khỏi sân bay.
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Mạnh Khai nhìn Phó Thiên Thiên đang đứng đằng sau và giới thiệu:
Đây là các chủ mới củ9a chúng ta.
Khi nhìn thấy cô, thái độ của người nọ có phần cung kính hơn với hai người kia:
Xin chào các chủ.
Phó Thiê6n Thiên hờ hững gật đầu:
Ừ.
Trịnh Tiên vội vàng an ủi cô:
Em đừng tức giận, không đáng đâu.
Nghe thấy giọng anh là em không còn tức giận nữa rồi. Anh đang làm gì đấy?
Anh đang đọc sách.
Nhóm Bùi Diệp đã mất tích vào lúc 8 giờ 30 phút sáng nay. Cô kéo thời gian của video giám sát trở lại lúc 8 giờ 15 phút.
Camera trong sảnh lớn của khách sạn đã ghi lại rõ nét hình ảnh một nhóm người đi ra khỏi thang máy lúc 8 giờ 55 phút.
Vừa nhìn cô đã nhận ra người đứng thẳng nhất trong số họ đúng là Bùi Diệp.
Ánh mắt cô hơi dao động khi nhìn thấy anh.
Đúng lúc này, hình ảnh trong camera đột nhiên bị nhiễu, khi hình ảnh trở lại như cũ đã là 20 phút sau. Lúc đó, cả sảnh lớn của khách sạn đã khôi phục sự yên tĩnh, mà nhóm người Bùi Diệp đã chẳng thấy đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.