Chương 809: Hai vợ chồng cùng nhau về nhà (3)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1002 chữ
- 2022-02-18 04:27:19
Phó Thiên Thiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên vẫn đang mặc quân phục.
Vừa nhìn thấy cô bước ra, người giúp việc vừa ngạc nhiên vừa 8vui mừng cất tiếng gọi:
Cô Cả, cô về rồi.
Ông cười tít mắt, nhận lấy chiếc hộp.
Được, được, Tiểu Diệp có lòng rồi. Buổi chiều ông sẽ dán thử xem.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, ông cụ Phó Sợ cháu gái của mình có ý kiến bền vội vàng giải thích:
Ông ăn cơm một mình cũng buồn nên mới mời cậu ấy sang đây ăn cơm mỗi ngày.
Phó Thiên Thiên là người không câu nệ, đúng là cô không có thời gian dùng bữa với ông nội mỗi ngày. Phó Minh Thanh lại càng vô tâm. Hằng ngày ông cụ Phó thui thủi ăn cơm một mình cũng rất cô đơn, nếu có người ăn cùng ông, cô cảm thấy rất vui.
Cảm ơn anh Chung.
Cô chân thành nói.
Ông cụ Phó đang chuẩn bị bảo người giúp việc bưng cơm đến phòng ăn thì nghe thấy tiếng gọi, bèn chốn9g gậy bước nhanh ra cổng.
Đâu? Đâu?
Ha, hắn muốn chọc giận anh khiến anh xấu mặt trước ông cụ Phó sao? Anh sẽ không mắc mưu hắn đầu.
Bùi Diệp choàng tay qua vai Phó Thiên Thiên, lấy ra một chiếc hộp đưa cho ông cụ Phó:
A phải rồi, ông ơi, hôm trước ông nói là bệnh phong thấp ở hai đầu gối ông lại tái phát nên cháu đã mua cho ông miếng dán này. Nghe nói là loại này rất có hiệu quả với chứng phong thấp, đau nhức xương cốt.
Bùi Diệp liếc xéo hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Hắn giả vờ lịch sự trước mặt ông nhưng ông lại không biết thật ra hẳn là một sát thủ tội ác tày trời, đã lấy đi tính mạng của biết bao người. Nếu không phải vì sợ nói ra sẽ khiến ông sợ, anh đã vạch trần thân phận của hắn một cách không thương tiếc rồi.
Chung Bình Quân nhìn sâu vào cô:
Chỉ cảm ơn suông thôi thì không đủ thành ý đầu.
Bùi Diệp cười lạnh lùng, tiến lên chắn trước mặt Phó Thiên Thiên. Khi hai người đàn ông đứng đối diện nhau, ánh mắt như xẹt tia lửa điện.
Cô cùng ông đi vào nhà. Vừa vào đến cửa, cô liền nhìn thấy một người không ngờ lại có mặt trong nhà cô, đó là Chung Bình Quân. Hắn dựa vào khung cửa, nở nụ cười xấu xa, còn vẫy tay với cô:
Cô Phó, đã lâu không gặp.
Cô nhíu mày nhìn hắn:
Sao anh lại ở đây?
Chẳng phải hắn đang ở nước S sao? Sao hắn lại về nước Z, hơn nữa còn ở trong khu nhà cô? Chẳng lẽ hắn không sợ người của tổ chức bí ẩn kia tìm thấy hắn và gây phiền phức cho hắn sao?
Trông thấy Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, ông cụ Phó mừng ra mặt.
Ôi chao, Thiên Thiên,6 cuối cùng ông cũng đợi được cháu về rồi!
Thấy mắt ông đỏ hoe, cô liền nắm lấy tay ông.
Ông.
Anh Chung được voi đòi tiền quá thì phải? Anh đến đây dùng bữa vốn đã được hời rồi. Bây giờ lại biến việc đó thành công lao, muốn tranh công với Thiên Thiên sao?
Chung Bình Quận cười giả là:
Anh Bùi, cô Phỏ muốn cám ơn tôi, có phải anh quản quá nhiều rồi không?
Có lẽ nhận ra suy nghĩ trong đầu anh, hắn liếc nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý như đang muốn nói rằng: Anh có giỏi thì vạch trần tôi đi.
Ánh mắt Bùi Diệp càng tối đi.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, cười vui vẻ.
Chết ư, tất nhiên là tôi sợ chứ. Nhưng có thể đến nhà họ Phó ăn cơm mỗi ngày thì cũng đáng để mạo hiểm.
Cô không phải là người giải 5thể hiện tình cảm, không biết nên nói gì để an ủi ông, gọi xong cô lại không biết nên nói như thế nào.
Ông cụ Phó mỉm cười kéo cô đi vào nhà:
Ông biết cháu bận mà. Cháu có thể dành thời gian về nhà là ông đã vui lắm rồi. Hai ông cháu ta với nhau thì không cần phải nói gì hết. Cháu mau vào đi, vừa đúng giờ cơm trưa, vào ăn cơm luôn thôi.
Phó Thiên Thiên:
...
Sắc mặt Bùi Diệp đã đen sì, ánh mắt nhìn Chung Bình Quân đã tùng xẻo hắn hàng nghìn lần.
Ông lập tức xen ngang giữa hai người họ:
Được rồi, được rồi, người giúp việc đã bưng đồ ăn vào phòng ăn, lát nữa đồ ăn nguội là không ngon đâu. Chúng ta dùng bữa trước đi, có chuyện gì để cơm nước xong xuôi rồi nói.
Chung Bình Quân là người đầu tiên nở nụ cười, nhìn ông và lịch sự đáp:
Vâng ạ.
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, hắn liền hỏi đùa:
Cô Phỏ đang lo lắng cho sự an toàn của tôi hả?
Anh không sợ chết à?
Cô hỏi thẳng khiến hắn thoáng ngẩn người.
Thiên Thiên là vợ tôi, tôi có quyền lợi hợp pháp bảo vệ vợ mình.
Anh nhấn mạnh vào từ
vợ
;
Huống hồ, theo tôi được biết, anh Chung hiện đang trong tình cảnh nguy hiểm, điều đó có thể ảnh hưởng đến sự an nguy của ông Phó bất cứ lúc nào. Vì vậy bây giờ tôi có quyền ngăn cản anh đến gần nhà họ Phó.
Cuộc đối thoại càng lúc càng sặc mùi thuốc súng khiến ông cụ Phó hoảng sợ.
Cô gật đầu.
Người kia lập tức chạy vào trong biệt thự, vừa chạy vừa hô to:
Cụ ơ3i, cô Cả về rồi, cô Cả về rồi.
Tên khốn kiếp này chán sống rồi thì phải?
Có lẽ tối nay anh sẽ sai người đến nhà họ Chung làm vài việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.