• 453

Chương 827: Thiên thiên, đêm qua em vất vả rồi (3)


Ánh mắt Bùi Diệp khẽ chuyển động, anh cầm lấy một cái bát nhỏ và múc một bát canh gà rồi đặt trước mặt Phó Thiên Thiên.


Thiên Thiên8, đêm qua em đã vất vả rồi, em uổng chút canh cho bổ.

Đêm qua, cố vất vả?
3
Nhưng hầu hết thời gian đêm qua đều là anh
hành động
, còn cô chỉ phối hợp với anh.
Nếu nói đến vất vả...
Hắn trưng ra vẻ mặt xấu xa, phớt lờ ánh mắt của anh.
Ông cụ Phó không nhận ra ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, chỉ gật đầu lia lịa nói:
Thế cũng được, để cậu Chung đưa Thiên Thiên về quân khu đi.

Những lá bùa hộ mệnh này lại là tấm lòng của ông cụ Phó.

Cháu cảm ơn ông.
Cô cho lá bùa vào túi áo trước ngực để thể hiện sự quý trọng đối với nó.
Cô đẩy luôn 9bát canh đến trước mặt anh.

Đêm qua anh vất vả hơn, anh uống đi!
Cô nghiêm túc nói.
Chung Bình Quân bị gọi là
cầm thú
liên đáp:
Quan hệ giữa tôi và cô Phỏ là bạn bè trong sáng, hình như anh Bùi nghĩ nhiều quá rồi. Hay là anh bị bệnh rối loạn tâm thần?

Bùi Diệp quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hẳn với ánh mắt nguy hiểm:
Anh Chung, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đuổi theo từ nước S đến đây, chẳng lẽ anh không cảm thấy làm vậy là gây rắc rối cho cô ấy sao?

Cuối cùng, họ vẫn quyết định để hắn đưa Phó Thiên Thiên về quân khu.
Sau bữa sáng, Phó Thiên Thiên lên tầng thay sang quân phục.
Cùng lúc đó, Bùi Diệp và Chung Bình Quân đứng chờ cô trong sảnh lớn. Hai người cao xấp xỉ nhau, vẻ ngoài đều nổi bật, khi đứng cạnh nhau trông rất bắt mắt.
Ông cụ Phó và Chân Dương đều cảm thấy bầu không khí này là lạ bèn rời đi luôn.
Mặt Bùi Diệp đượm nét cười.
Phải nói là EQ của vợ anh chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng.
Bùi Diệp:
...

Lời nói của hắn đã đánh trúng điểm yếu của anh.
Bùi Diệp lạnh lùng liếc xéo hắn.
Hắn cố ý chờ ở đây thì phải? Muốn tranh thủ cơ hội sao?
Phó Thiên Thiên:
...

Cô nhíu mày.
Bùa hộ mệnh thông thường như thế này hoàn toàn không có tác dụng với việc bảo vệ con người, nhưng những người già của nước Z từ trước đến giờ hay mê tín, còn tin vào thần thánh và ma quỷ trên thế gian, cũng rất tin vào những thứ như bùa hộ mệnh.
Để bảo vệ an toàn vẫn phải dựa vào chính mình mà thôi.
Cô còn chưa nói hết câu thì Chung Bình Quân ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng.

Nếu anh Bùi đã không có thời gian thì để tôi đưa cô Phó về cho, sáng nay tôi rảnh.

Mọi người liền vô thức tập trung sự chú ý vào hắn.
Hắn lúng túng cầm khăn giấy lau mặt v5à bình tĩnh giải thích:
Xin lỗi, tôi bị sặc.

Ông liền lấy ra một lá bùa hộ mệnh và nhét vào tay cô:
Thiên Thiên, cháu cầm lấy lá bùa hộ mệnh này đi. Ông đã đi chùa xin cho cháu đấy. Nó có thể mang lại bình an vô sự, có thể bảo vệ cháu an toàn trong hội nghị ngày mai.

Cô nhìn tờ giấy đỏ hình tam giác nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Trực giác của Phó Thiên Thiên mách bảo hơi thở của Bùi Diệp lúc này đầy nguy hiểm, trong lòng cô liền dâng lên mong muốn tồn tại mạnh mẽ.

Không cần đầu, để tôi tự bắt xe, như thế cũng tiện hơn.

Ông cụ Phó vẫn không phát hiện ra manh mối, còn tự tay múc cho cô một bát rồi mới hỏi:
Thiên Thiên à, mai là ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh, cháu sẽ có mặt ở hiện trường chứ?

Cô gật đầu đáp:
Cháu là đội phó của đội đột kích Hắc Ứng nên đương nhiên là phải có mặt ở đó để đảm bảo an toàn cho quan khách tham gia hội nghị.


Muốn bắt xe phải đi một quãng, tôi lái xe chở cô sẽ tiện hơn.
Hắn trịnh trọng nói:
Nhà họ Phó bằng lòng để tôi sang ăn cơm suốt, đó chính là ân tình đối với tôi. Tôi đưa cô về quân khu, đây coi như là tôi trả ơn cho nhà họ Phó. Tuy rằng việc này hoàn toàn chẳng là gì so với ân tình đó.


À, vậy cũng được.

Bùi Diệp:
...

Chung Bình Qu6ân đang uống canh liền phun cả ra.

Thiên Thiên à, lát nữa công ty anh có việc, có lẽ anh không thể đưa em về quân khu được.
Bùi Diệp nói với giọng tiếc nuối.

Không sao, em bắt xe về quân khu là...
.
Chung Bình Quân:
Anh Bùi, chẳng phải công ty của anh có việc sao? Sao anh còn chưa đến công ty?


Dĩ nhiên là phải đến công ty rồi, nhưng người phụ nữ của tôi đang bị cầm thú nhìn chằm chằm thế này, tôi cảm thấy không yên tâm.

Ông cụ Phó hài lòng ra mặt.
Chỉ cần cháu gái ông mang theo bùa hộ mệnh thì cô nhất định sẽ bình an.
Bùi Diệp cười lạnh lùng:
Tôi nghĩ là không cần đầu. Thiên Thiên là vợ tôi nên tất nhiên phải là tôi chở cô ấy, không phiền đến anh Chung.


Không phiền đầu. Vả lại, không phải anh vừa nói là công ty anh có việc sao? Anh cứ đến công ty xử lý công việc đi, không cần phải lo lắng chuyện ở đây. Huống hồ anh Bùi vì cô Phỏ mà chậm trễ công việc của công ty, cô ấy sẽ cảm thấy áy náy đấy. Cứ giao cho tôi đi.


Nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên đã giải quyết hết những rắc rối.


Bùi Diệp cười khẩy:
Vậy sao? Tốt nhất anh hãy nhớ kỹ những gì mình đã nói. Nếu tôi phát hiện sự tồn tại của anh gây ra bất cứ sự nguy hiểm nào cho cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.