• 360

Chương 830: Thiên thiên, đêm qua em vất vả rồi (5)


Ông là người già, không chịu đựng được sự giày vò giống như người trẻ. Với bộ xương già này, ông chỉ muốn giữ gìn tuổi thọ, có chuyện gì thì bọn c8húng tự giải quyết đi. Về phần Chân Dương, bây giờ cậu vẫn còn nhỏ tuổi, sớm chịu đựng cảnh bị chèn ép thì mới tốt, sau này ra ngoài xã hội mới k3hông bị bắt nạt.

Càng nghĩ ông càng cảm thấy quyết định đứng ngoài cuộc của mình là đúng đắn.

Thấy ông hoàn toàn phớt lờ mình, Ch9ân Dương cảm thấy tuyệt vọng. Trong lúc cậu đang nghĩ nên trả lời hai người kia như thế nào thì Sở Hành vội vàng vào.
Qua bước chân vội v6ã và vẻ mặt hoảng hốt của anh ta là có thể thấy rằng anh ta đang có việc gấp, muốn báo cáo với Bùi Diệp.

Ông chủ, có chuyện rồi.


Có chuyện gì để sau bữa ăn hãy nói.
Anh ta không nhìn thấy họ đang ăn cơm sao?
Sở Hành không phải là người lỗ mãng. Hơn nữa Phó Thiên Thiên hiện đang ở quân khu, còn chuyện của công ty không đáng để anh phải giải quyết trong thời gian ăn cơm.
Sau khi anh rời khỏi nhà họ Phó, Chung Bình Quân cũng đứng dậy.

Ông ơi, cháu cũng có việc phải đi một lát, e là không thể ăn cơm cùng ông ạ.

Ông cụ Phó kinh ngạc nhìn hắn.

Ơ, cậu cũng có việc phải xử lý à, vậy thì mau đi đi.

Hắn rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi rời đi luôn.
Đứng ở cửa nhà họ Phỏ, hắn đưa mắt nhìn chiếc xe của Bùi Diệp rẽ ngoặt rồi biến mất với sắc mặt sa sầm.
Bùi Diệp lập tức đứng dậy chào tạm biệt ông cụ Phó:
Ông ơi, cháu có việc phải xử lý, cháu phải đi trước đây ạ.


Ừ, cháu đi đi!

Sau đó anh dặn Chân Dương:
Em ở lại đây với ông, có chuyện gì thì gọi cho anh.

Từ Xa trước kia cũng đã như vậy, bây giờ cô trở thành Phó Thiên Thiên mà đất nước này vẫn đối xử với cô như thế,
Tại sao cô lại cứ phải ở lại một đất nước như thế này chứ?
Nếu cô tiếp tục ở đây sẽ khiến cô ấy liên tục rơi vào tình cảnh nguy hiểm, vậy thì hắn sẽ đưa cô rời khỏi nơi này.

Vâng.

Cậu vừa trả lời vừa thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu cũng không cần phải trả lời câu hỏi kia nữa.
Nói xong, Bùi Diệp vội vàng rời khỏi bàn cơm.
Tại văn phòng của thủ trưởng Cận.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phú, Bùi Diệp đi thẳng đến quân khu Nam Tương.
Thủ trưởng Cận đang nói chuyện với mọi người, khi thấy Bùi Diệp đến ngoài cửa văn phòng, ông liền phất tay để họ đi ra ngoài rồi mỉm cười nói với anh:
Anh Bùi, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy? Anh ngồi đi!

Thính lực của hắn rất tốt, vừa rồi hắn cũng nghe thấy những lời nói thầm Sở Hành bên tai Bùi Diệp.
Anh ta đã nói là:
Ông chủ, gay rồi, bà chủ đã bị người của quân đội bắt giam. Nghe nói bà chủ bị bắt đi ngay khi mới vào quân khu sáng nay.

Phó Thiên Thiên đã bị bắt giữ, và còn ngay khi cô vừa mới trở lại quân khu.
Sở Hành nhìn những người khác trong phòng ăn, suy nghĩ một lát rồi ghé vào tai Bùi Diệp nói nhỏ câu gì đó.

Anh nói cái gì?

Anh ta gật mạnh đầu:
Thật đấy ạ. Cậu chủ, đây là tin tức mà tôi vừa mới nhận được.

Nói cách khác, chính hắn đã đưa cô đến quân khu để cho người ta bắt cô.
Những người trong quân đội đều là kẻ ngu sao?
Cô cống hiến hết mình cho đất nước này, bao nhiêu lần vào sinh ra tử chỉ để bảo vệ quốc gia và người dân của đất nước này. Vậy mà bọn họ lại không tin tưởng cô, bắt cô hết lần này đến lần khác, khiến cô phải chịu chỉ trích.

Thủ trưởng Cận, tôi muốn ông cho tôi một lời giải thích.


Thủ trưởng Cận cười nói:
Tổng giám đốc Bùi có ý gì?


Anh lạnh nhạt cất bước đi tới gần ông:
Nghe nói vợ tôi bị người của quân đội các ông bắt giữ. Cô ấy đã làm sai điều gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.