• 360

Chương 861: Bùi diệp không thể chết (1)


Sau khi đưa anh vào hang, người dẫn đường cho anh đã nhanh chóng lách vào một cái động rồi lập tức biến mất tăm.
Phó Thiên Thiên, lão Mặc và lão Văn ngồi trong phòng giám sát, theo dõi tình hình trong hang động qua camera.

3Lão Mặc cầm micro và nói với Bùi Diệp đang đứng một mình trong hang động:
Bùi Diệp, bài thi thứ hai là để kiểm tra trí9 thông minh của cậu. Bây giờ cậu đang đứng ở nơi sâu nhất của hang động, chỉ cần cậu có thể ra khỏi hang trong vòng hai6 tiếng, coi như cậu thắng.

Cô nhìn vào màn hình camera, đồng tử chợt co lại. Sau đó, cô bước lên phía trước, chỉ vào một vị trí trên màn hình, rồi nhìn chằm chằm vào hai người kia với ánh mắt tức giận:
Chỗ này là sao?

Lão Mặc chột dạ quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô mà vô thức huých cùi chỏ vào lão Văn.
Lão Văn cười ngượng, đưa mắt liếc sang bên cạnh:
Chỗ đó làm sao? Chỗ đó có gì đâu? Bỗng nhiên con hỏi như vậy làm gì?


Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỗ đó thông với lối ra. Tại sao bây giờ lỗi này lại bị chặn lại?

Nói dứt lời, lão Mặc tắt micro luôn.
Sau đó, ông ta mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên:
Con gái à, con xem, rất đơn giản phải không? Chỉ cần cậu ta có trí nhớ tốt thì việc thoát khỏi đó dễ như trở bàn tay.

Lão Văn lặng lẽ rướn người về phía trước, che màn hình camera trước mặt.

Con gái, con là con gái của bọn ta, Bùi Diệp có thể là con rể tương lai của bọn ta. Sao bọn ta có thể làm khó cậu ta quá mức được cơ chứ?

Cô không thể trông cậy vào việc hai người họ nổi lòng từ bi mà giúp Bùi Diệp ra khỏi hang động, chỉ có thể hi vọng rằng anh sẽ nhận ra trò mèo trong hang, nhân tiện phá vỡ bức tường kia rồi đi ra ngoài.
Với trí thông minh của anh, muốn ra khỏi đó hẳn là việc rất đơn giản, đúng không?
Cô cũng dán mắt vào Bùi Diệp trên màn hình giám sát như lão Văn và lão Mặc.
Trong hang động, Bùi Diệp bình tĩnh đi dọc trở lại theo con đường lúc đến.

Ơ, sao có thể như thể được? Để ba xem thử.
Lão Văn nhìn vào vị trí cô chỉ như đúng rồi, sau đó nghiêm túc giải thích:
Con gái ơi, chắc chắn là con nhìn nhầm rồi. Chỗ này vốn bị chặn mà, sao có thể là lối ra cơ chứ? Camera giám sát ở đó nhiều như vậy, khắp nơi đều là hang động, trong không khác nhau là mấy. Con hoa mắt rồi.

Cô trầm giọng đáp:
Tôi chỉ cần nhìn thấy một lần là sẽ không bao giờ quên. Huống hồ, Bùi Diệp được dẫn vào theo lối đó. Tôi đã ghi nhớ toàn bộ hướng ra, nên chắc chắn rằng chỗ này đã bị chặn sau đó.

Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn ông ta:
Ông tránh ra xem!

Ông ta sở mũi và hậm hực tránh sang bên.
Đứng sau lưng họ, Phó Thiên Thiên siết hai tay thành nắm đấm, trong lòng có nỗi kích động muốn đánh vỡ đầu họ.
Nhưng lí trí nói với cô rằng cô không thể làm như thế. Tuy cô không thừa nhận họ là ba của mình, nhưng họ có quan hệ máu mủ với Tử Xa và Phó Thiên Thiên. Nếu cô đánh vỡ đầu họ thì cô là kẻ bất hiếu,
Trong lúc chờ đợi, cô vô cùng căng thẳng, hai bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô chưa bao giờ căng thẳng như lúc này kể cả khi dẫn người vào hiện trường để giải cứu con tin.
Đáng tiếc là cô không dùng được giác quan thứ sáu với Bùi Diệp, nếu không cô đã dùng nó để biết trước kết quả, đồng thời tìm cách sửa chữa sai sót kịp thời cho anh.
Hai loài này đều là động vật hoang dã và hung dữ. Bọn chúng còn có một đặc điểm chung đó là... đều là động vật ăn thịt.
Khi chúng đã cực kỳ đói, chúng có thể ăn thịt cả đồng loại của mình, huống hồ là một người sống sờ sờ được đưa đến trước mặt chúng.
Thấy anh sắp đến gần lối đi đã bị bịt, Phó Thiên Thiên lại phát hiện một sinh vật lạ xuất hiện trên màn hình, đồng tử của cô liền co lại.
Cô chỉ vào đủ loại sinh vật trong camera:
Tôi hỏi các ông, đây là gì?

Lão Văn đã cảm nhận được lửa giận và sát khí trên người cô, bèn di chuyển sang bên hai bước theo bản năng, rồi mới trả lời:
À, đây là gấu đen và sói hoang mà bọn ta mang về từ đất liền. Bọn chúng đã bị nhốt ba ngày trong hang, không được ăn uống gì.

Sói hoang và gấu đen bị nhốt ba ngày trong hang, không được ăn uống gì?

Con gái ơi, nhất định là con nhìn nhầm rồi. Bùi Diệp đã bắt đầu tìm lối ra kìa. Chúng ta nên xem cậu ấy thoát ra bằng cách nào thôi.
Lão Văn vội đổi chủ đề, ngay sau đó nhìn chăm chú vào màn hình, giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt sắc bén đáng sợ của cô.
Lão Mặc càng không có can đảm nhìn cô, cũng bắt chước lão Văn nhìn vào màn hình.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía camera trong hang động, nở nụ cười tự tin và gật đầu nói5:
Được.


Cậu có thể bắt đầu rồi.

Thả chúng vào trong hang động cùng với Bùi Diệp, nếu anh bị chúng tấn công chắc chắn sẽ rơi vào thế bất lợi. Chưa kể đến việc số lượng của chúng lên đến mười mấy con.


Tôi muốn các ông thả lũ thú hoang kia ra ngay lập tức!



Không được đầu, giờ mà thả chúng ra, chúng sẽ làm bị thương người dân trên đảo đấy. Không được, không được, việc này quá nguy hiểm!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.