Chương 956: Thân thế bí ẩn (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 648 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Cuối cùng nó lại không phải bò từ bụng của chị họ tôi ra.
Biết đâu chừng con ranh đó sẽ quay về cắn ngược lại tôi, cẩn thận m8ột chút vẫn hơn.
Đi nói với quản gia răng cả nhà chúng ta sẽ đi châu u du lịch một thời gian đi, phải tránh gió thôi.
Được, em sẽ đi ngay.
Thưa cô, quán bar mà cô nói là đây ạ.
Tài xế quay lại, nói với Hạ Trường Duyệt ở ghế sau xe.
Cảm ơn.
Hạ Trường Duyệt vội trả tiền rồi xuống xe, nhanh chóng rảo bước về phía quán bar trước mặt mình.
Cô xoay người xuống giường, thay quần áo, rồi xách túi xách đi ra ngoài.
Vừa rồi cô có nghe loáng thoáng ai đó nhắc đến tên của quán bar qua điện thoại, hi vọng khi cô tới, Dương Mộc Nhã vẫn chưa rời đi.
Bà ấy đến quán bar sao? Hơn nữa có vẻ như còn uống rất nhiều rượu.
Vừa phản ứng kịp, Hạ Trường Duyệt lập tức cất cao giọng gọi người bên kia điện thoại vài tiếng.
Dương Mộc Nhã dường như hoàn toàn không nghe thấy lời cô, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu, gì mà chết hay không chết, tại sao lại có thể chết ấy.
Hạ Trường Duyệt cúp điện thoại, nghĩ tới Dương Mộc Nhã đang uống rượu một mình ở quán bar, cơn buồn ngủ của cô nhất thời tan biến.
Cô phân vân vài giây rồi quyết định gọi lại.
Điện thoại reo hồi lâu mà không ai trả lời.
Nửa đêm, Hạ Trường Duyệt bị điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trong chăn9, lấy điện thoại nhìn thoáng qua tên người gọi, sau đó nhét điện thoại xuống dưới gối.
Đang lúc thiềm thiếp sắp ngủ lại, cô m6ới thình lình hoàn hồn, rút điện thoại từ dưới gối ra, nhìn vào cuộc gọi nhỡ vừa rồi mà ngẩn cả người.
Không sai mà, đây đúng là số điện thoại Dương Mộc Nhã để lại cho cô rồi, nhưng sao bên kia lại ồn ào đến thế?
Cô Dương, cháu là Hạ Trường Duyệt đây.
Vừa rồi cô gọi cho cháu có chuyện gì không ạ?
Hạ Trường Duyệt lại đưa điện thoại đến bên tai, lớn tiếng nói.
Sao Dương Mộc Nhã lại 5gọi cho cô vào lúc hai giờ sáng thế này? Chẳng lẽ là nhầm số.
Hạ Trường Duyệt cắn môi, nhớ tới chuyện Dương Mộc Nhã hiện đang một thân một mình tại thành phố xa lạ, lỡ như nửa đêm nửa hôm bà ấy lại bị sốt như lần trước thì sao.
Ngay khi Hạ Trường Duyệt chuẩn bị cúp máy, thì đột nhiên có người nghe
máy.
Đừng chạm vào tôi!
Hạ Trường Duyệt thấp giọng mắng một tiếng, cau mày nhìn quanh quán bar ồn ào này, càng nóng lòng muốn tìm Dương Mộc Nhã hơn.
Chẳng biết tạo sao một người bình tĩnh và biết khắc chế như Dương Mộc Nhã lại mất kiểm soát đến mức chạy đến quán bar uống say thế này nữa.
Khi vừa bước vào trong, cô đã không thể mở nổi mắt trước ánh đèn neon rực rỡ chói lóa.
Sau vài giây thích ứng, cô mới bước tới quầy bar.
Cô Dương, cháu là..
Hạ Trường Duyệt vừa mới cất lời thì đã hoảng hồn bởi tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Cô đưa điện thoại ra xa lỗ tai, ngạc nhiên nhìn vào dãy số mình đang gọi.
Nhưng cô còn chưa đến quầy bar thì đã liên tục có mấy kẻ say rượu va vào người.
Vài tên đàn ông trông thấy cô xinh đẹp còn đưa tay muốn sờ mặt cô.
Đưa...
cho tôi một chai rượu nữa...
Giọng nói khàn khàn của Dương Mộc Nhã từ đầu kia điện thoại truyền đến, nhưng không phải nói với cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.