36 “Chưa,” Oyun thở dài thừa nhận.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 1944 chữ
- 2020-05-09 04:29:01
Số từ: 1925
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Solongo ngắm nhìn Saraa nằm ngủ, trần truồng, trên chiếc giường của nữ đằng sau tấm bình phong. Từ khi điều trị cho cô gái tại nhà, cô bác sĩ đã kết hợp cân bằng giữa các loại thuốc giảm đau với những phương thuốc an thần tự nhiên chế từ cây mẫu đơn. Bên má bị bỏng của cô gái sau từng ngày đã nhẵn nhụi trở lại và hồng hào hơn. Bất chấp cơn đau, Saraa vẫn tìm được những giấc ngủ dài giúp cô dịu bớt. Solongo vừa nhìn cô gái ngủ vừa nghĩ tới bố cô, Yeruldelgger. Rồi từ chuyện đó, cô lại nghĩ tới bố mẹ cô bé có chiếc xe đạp ba bánh. Họ đã không quan tâm nhiều tới cặp vợ chồng nọ trong cuộc điều tra này. Họ đang ở đâu? Yeruldelgger có thực sự lo lắng tới việc đó không?
Giữ mấy con chó của chị lại đi!
Oyun gọi to từ bên ngoài căn lều lớn.
Cô bước vào không đợi câu trả lời của Solongo.
Cô bé thế nào rồi?
cô thanh tra trẻ hỏi.
Đang ngủ.
Còn chị?
Ổn. Chị chịu được.
Vẫn chưa có tin gì sao chị?
Chưa, nhưng chị không lo.
Em không biết chị làm cách nào mà không lo,
Oyun thú nhận,.
đến hôm nay đã là ba ngày rồi. Ông ấy chưa bao giờ biến mất lâu thế mà không nhắn gì cho em.
Anh ấy còn sống, em đừng lo.
Oyun thực sự ấn tượng trước sự bình tĩnh của Solongo và tự hỏi đó là niềm tin hay tự kỷ ám thị. Trừ phi là…
Solongo, chị không giấu gì em đấy chứ, phải không? Chị thực sự không biết ông ấy đang ở đâu hay đã đi làm gì chứ?
Chị thề với em.
Em muốn tin chị lắm, nhưng em thấy chị có vẻ khá lo lắng so với một người đang tin tưởng.
Solongo ôm lấy Oyun trong vòng tay và nhẹ nhàng dẫn cô ra cửa lều. Hai người ra ngồi ngoài vườn.
Thực ra chị đang nghĩ tới bố mẹ cô bé đó. Theo em thì giờ họ đang ở đâu? Tại sao người ta lại không có dấu vết nào của họ vậy?
Yeruldelgger và em cũng đã suy nghĩ về chuyện này. Chỉ có ba khả năng. Khả năng thứ nhất, đáng buồn nhất, đó là họ vẫn đang sống ở đâu đó sau khi đã giết cô bé, có thể do tai nạn ngoài ý muốn. Trong trường hợp này, chính họ đã chôn con mình để người ta không tìm thấy cô bé, rồi sau đó quay về nước, rời xa nơi này.
Làm sao có thể hình dung ra chuyện như thế chứ? Làm sao hai người họ có thể sống nổi với nỗi ám ảnh đó?
Ai mà biết được! Có thể họ đang ẩn náu đâu đó, suy sụp vì phiền muộn, bị hành động của chính họ hủy hoại. Hoặc cũng có thể họ cùng nhau lẩn trốn đi nơi khác, tạo dựng một cuộc sống mới trong khi giả vờ lãng quên tội ác của mình… Khả năng thứ hai là họ đã chết cùng lúc, cùng nơi với cô bé. Bị giết trong vụ tai nạn, hoặc bởi kẻ đã gây ra vụ tai nạn và không muốn để lại nhân chứng. Nhưng những người du mục đã không tìm thấy ngôi mộ hoang nào khác gần nơi chôn cô bé. Hay dù sao thì cũng là chưa tìm thấy.
Thế còn khả năng thứ ba?
Khả năng thứ ba, đó là họ đã chết, nhưng ở một chỗ khác, và không cùng thời điểm với cô bé, và đây là khả năng thảm thương nhất.
Sao em lại nói vậy?
Bởi vì trường hợp này sẽ dính tới những chuyện vô liêm sỉ, đê tiện hơn nhiều…
Hai người cùng im lặng một lúc ngắm nhìn cây cối trong vườn và bầu trời xanh, nơi những đám mây nhỏ màu trắng đang trôi đi rất nhanh ở tít trên cao.
Ở Vách đá Cháy, ông già cưỡi ngựa đã nói về một cặp vợ chồng với đứa con duy nhất. Chẳng lẽ chúng ta không thể kiểm tra các trường hợp nhập cảnh và xuất cảnh để xem liệu có cặp vợ chồng nào nhập cảnh với một đứa bé nhưng xuất cảnh lại không có hay sao?
Thực ra Yeruldelgger đã yêu cầu bên hải quan kiểm tra. Ông ấy và em đang chờ kết quả. Nhưng chị biết đấy, hải quan họ làm việc theo nhịp độ của hải quan!
Em chưa có gì khác à?
Có thể em đang có một manh mối về chiếc xe. Có thể nó đã được một gã người Bouriate đến từ Khentii bán lại ở Oulan-Bator.
Làm thế nào em biết được?
Một nhân chứng đã mô tả gã với em. Cái áo vạt dài cổ truyền của gã có bộ nút bằng sừng hươu, và hình như gã còn đeo cả bùa, nhiều khả năng cũng bằng sừng. Thế là đủ giống những người Bouriate vùng Khentii rồi phải không nào?
Sao em biết chuyện đó?
Solongo ngạc nhiên.
Em rất hay đi chơi xa bằng mô tô bốn bánh ngay khi có thể thoát khỏi Oulan-Bator. Em thích đi chơi như thế. Hai năm trước, trong một chuyến đi, em đã trải qua một dịp cuối tuần hoang đã ở Khentii với một anh chàng kiểm lâm,
Oyun trả lời, ngước mắt lên trời như muốn xin lỗi.
Một dịp cuối tuần hoang dã với một anh chàng kiểm lâm à? Và nó thế nào?
Solongo trêu cô.
Hoang dã!
Hoang đã, đồng ý! Thế còn về mấy người Trung Quốc?
Chẳng có gì. Bằng chứng ngoại phạm Saraa cung cấp cho gã khốn đó đã chặn đứng hướng điều tra nhóm Quốc xã của bọn em, và bọn em vẫn chưa có hướng nào khác. Yeruldelgger vẫn tin chắc chúng là thủ phạm, hay ít nhất là chúng có tham gia. Đó là niềm tin theo linh tính của ông ấy, nhưng niềm tin theo linh tính vốn chẳng có gì là to tát, thế nên niềm tin theo linh tính của một bóng ma lại càng ít có ý nghĩa hơn, nhất là khi ông ấy đã bị chính thức rút ra khỏi tất cả các cuộc điều tra của mình, và cả em trên thực tế cũng thế, dù về danh nghĩa thì chưa.
Vậy hai người sẽ làm gì?
Ông ấy thì em không biết, nhưng em sẽ tìm hiểu sâu theo hướng chiếc mô tô bốn bánh. Em thấy giữa chiếc mô tô đã đâm cô bé với chiếc xe của gã định bắn chết Gantulga có nhiều điều hơn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cùng một kiểu sao?
Gần như vậy. Dù sao thì cả hai chiếc đầu là xe Hàn Quốc.
Như thế chẳng phải hơi mong manh sao?
Mong manh, nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có!
Adolf bán mô tô bốn bánh…,
Saraa lên tiếng sau lưng họ.
Oyun và Solongo đồng loạt quay lại. Saraa đang đứng trên ngưỡng của, trần truồng, làn da loang lổ với những mảng hồng sáng bóng, hai chân và hai cánh tay dang ra để tránh cọ xát.
Solongo vội vàng chạy lại bên cô gái, rồi đúng sững lại không biết phải làm gì. Cô không thế khoác tấm khăn hay cái áo lên thân hình bị bỏng của cô gái, cũng không thể ôm lấy cô gái trong tay, hay bế cô gái lên…
Em không thể nằm thêm được nữa. Em cần đi lại một chút. Em đã ngồi dậy và nghe thấy các chị nói chuyện. Hồi năm ngoái, ít lâu sau lễ hội naadam
lớn, Adolf đã kiếm được khá tiền bằng việc bán mô tô bốn bánh đã qua sử dụng. Có vẻ như đó không phải là lần đầu tiên, và mấy tháng gần đây, anh ta đã nhiều lần bóng gió tới đống tiền sắp kiếm được.
Tại sao em lại không nói chuyện này với các chị sớm hơn?
Oyun bực bội.
Này,
Solongo chen vào,.
nhẹ nhàng với cô bé thôi, được chứ?
Đây là lần đầu tiên em nghe nói đến mô tô bốn bánh trong vụ việc này,
Saraa biện hộ, cô bỗng như sắp òa khóc.
Không sao đâu, không sao đâu,
Oyun khổ sở đấu dịu.
Xin lỗi em, chị đang hơi căng thẳng, đừng giận chị nhé. Nhưng đây là một thông tin rất quan trọng! Em còn biết gì nữa không?
Thật không may là không. Hồi năm ngoái em vẫn chưa qua lại với đám đó. Em chỉ nghe nói tới chuyện này hai ba lần khi đám đó đã say hay phê thuốc thôi.
Không sao đâu,
Oyun trấn an cô gái.
Chị hỏi này, Adolf và nhóm của hắn cũng có mô tô bốn bánh chứ?
Có. Thỉnh thoảng bọn họ lại đi chơi khoảng hai ba ngày.
Em từng đi cùng chúng rồi chứ?
Không, chưa bao giờ. Những chuyến đi đó luôn chỉ có đám đàn ông với nhau. Không bao giờ có phụ nữ.
Em có biết bọn chúng đi đâu không?
Em có nghe bọn họ nói tới một chỗ hẻo lánh gần nguồn sông Selbe, cách Bator khoảng hai chục kilomet về phía Bắc. Có vẻ như ở đó Adolf có trang trại cùng đường chạy mô tô bốn bánh.
Trang trại của hắn?
Hắn gọi chỗ đó như vậy.
Hắn có hay tới đó không? Với ai?
Hắn tới…
Bỗng nhiên đôi mắt Saraa thoáng hiện lên về thất thần, ánh mắt cô gái ngước thẳng lên trời. Rồi cô gái lảo đảo trên đôi chân bỗng sụp xuống, và Solongo chỉ kịp luồn ra sau lưng cô gái để đỡ lấy cô, cố gắng không làm rách da tại các vết bỏng.
Cô bé bị ngất,
nữ bác sĩ pháp y chẩn đoán.
Nhanh lên, đỡ lấy bắp chân cô bé, đừng chạm vào chỗ da bị bỏng, và giúp chị đưa cô bé trở vào giường. Chỉ là hệ quả của việc đứng dậy sau bấy nhiêu ngày nằm thôi. Không nghiêm trọng đâu, em có thể đi, chị sẽ chăm sóc cô bé.
Em có thể đi, thế là sao?
Oyun bực bội hỏi trong khi giúp nữ bác sĩ nhẹ nhàng đặt thân hình bất tỉnh của Saraa lên giường.
Chị đuổi em đi à?
Không, nhưng chẳng phải cần điều tra ngay lập tức về đám mô tô bốn bánh đó của Adolf sao?
Rõ, thưa sếp!
nữ thanh tra trẻ giễu cợt.
Ý chị muốn nói là: không phải tìm hiểu ngay lập tức chuyện đó với em là rất quan trọng sao?
Lại còn thế nữa! Có thể nói hai người, Yeruldelgger và chị, thực sự là một đôi đấy!
Một đôi là sao?
Phải, phải, em hiểu rồi!
Oyun vừa nói vừa bước ra khỏi lều.
Mà nhân thể, em không thấy Gantulga. Cậu nhóc đi đâu rồi?
Nó không nói với chị. Thằng nhóc chỉ nói là nó đi điều tra thôi.
Điều tra? Với đôi nạng và một cánh tay bó bột sao?
Nó đã nói thế đấy!
Và chị để nó đi?
Em đã bao giờ thành công trong việc buộc thằng bé nghe lời chưa?
Chưa,
Oyun thở dài thừa nhận.