60 …trong thung lũng nhỏ phía trước trang trại của ông ta…
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 2980 chữ
- 2020-05-09 04:29:10
Số từ: 2962
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Căn hộ có một phía nhìn xuống phần sân thượng của bệnh viện khu vực quận 14 và những bãi cỏ bụi bặm của nó, phía bên kia nhìn xuống các dải vỉa hè rộng chen chúc đầy hàng buôn bán vặt của khu ngoại ô nhỏ nằm cạnh Trung tâm SanSar Hạnh phúc. Dãy chung cư vươn lên như một vách núi cách con phố ồn ã và dòng xe cộ lưu thông ngược xuôi đầy ô nhiễm của nó ba mươi mét. Giữa hai nơi này, giống như cách các nhà hàng trên bãi biển được bố trí tại những quốc gia hạnh phúc hơn, loạt trung tâm thương mại lớn đủ kiểu nằm xếp hàng như những khối hộp màu đặt sát nhau, rồi cuối cùng nhường chỗ cho dải vỉa hè rộng chạy dọc theo bãi đỗ xe dành cho khách đến dạo chơi mua sắm.
Yeruldelgger quan sát đám đông thờ ơ tản bộ dưới mặt trời từ trên cửa sổ tầng bảy. Đó là một căn hộ nhỏ hai phòng bày đầy chật đồ nội thất và đồ mỹ nghệ trang trí, với những món đồ chơi trẻ con xếp dồn đống trong góc, và toát lên vẻ cũ kỹ, bụi bặm và mùi bánh làm từ sữa lên men. Cô gái đã thử qua nhiều chìa trước khi tìm được chìa đúng và bắt đầu cởi đồ thậm chí từ trước khi để chùm chìa khóa xuống kệ tivi, như người ta vẫn làm khi trở về nhà mình để cảm thấy thoải mái. Song linh tính của Yeruldelgger đã không nhầm. Cô gái không phải đang ở nhà mình và ông đã ngăn cử chỉ của cô ta lại bằng giọng dịu dàng nhất có thể.
Không cần đâu…
Lúc này họ đang ở đó, trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn hộ nhỏ, cô gái đã cẩu thả mặc lại đồ ngồi sâu trong lòng một chiếc ghế bành bọc da rạn nứt phủ một tấm len móc mỏng, còn ông đứng trầm ngâm bên cửa sổ, ngắm nhìn cái thành phố hỗn độn mà ông không tài nào căm ghét được này. Yeruldelgger đắm mình trong mùi của nơi này và mùi nước hoa của cô gái. Ông chợt nghĩ tới một câu của Marilyn Monroe nói về việc ngủ khỏa thân, chỉ khoác có độc mùi hương trên người. Cô gái này hẳn là đang tìm cách làm tương tự: cởi hết quần áo vì các khách hàng của cô ta và quyến rũ họ bằng mùi nước hoa trên người mình. Ngay từ dưới đường, ông đã có cảm giác rằng khi ở bên cô gái, ông đang băng qua thành phố ô nhiễm quá đỗi này trong chiếc bong bóng được ướp nước hoa quá độ.
Không liên quan gì đến em cả, cô em. Em rất đẹp, đó không phải là vấn đề. Chỉ có điều không phải tôi đến đây vì chuyện ấy!
Ông là cớm chứ gì? Phải thế không?
Phải, đúng thế.
Chết tiệt, đáng lẽ Chuluum phải báo trước cho em biết mới phải!
Tôi làm việc cùng cậu ta. Cả hai chúng tôi đều nằm dưới quyền anh bạn còn lại cũng có mặt ở Altaï với chúng tôi,
Yeruldelgger nói, không quay người lại, vẫn tiếp tục bị sự bình yên hỗn độn của Oulan-Bator nhìn từ trên cao cuốn hút.
Chuluum chẳng ở dưới quyền chỉ huy của ai hết,
cô gái đáp lại với chút khiêu khích.
Ở Altaï, khi ông Thổ không có mặt chính anh ta là người chỉ huy!
Người em gọi là ông Thổ chính là Erdenbat à?
Còn ai nữa? Có thể thấy ngay là ông không hề quen biết Erdenbat. Nếu ông thấy thân hình của ông ta, ông sẽ hiểu là cái biệt danh này vừa khít với ông ta như đi găng vậy!
Tôi biết rõ Erdenbat, cô em. Thực ra, trong một cuộc đời khác, tôi đã kết hôn với con gái ông ta.
Ôi, chết tiệt!
cô gái vừa thốt lên vừa kéo lần vải mỏng của chiếc áo hở vai lên che cặp vú đồ sộ.
Ông là Yeruldelgger, phải vậy không? Ông chính là tay cớm điên?
Ông thả rơi tấm rèm màu xám đang được ông đỡ bằng một ngón tay rồi quay người lại.
Người ta nói về tôi như thế à?
ông dịu giọng hỏi.
Rằng tôi bị điên?
Đừng làm hại em, em xin ông!
Tôi không hề có ý đó,
ông vừa nói vừa buông mình ngồi phịch xuống một chiếc ghế xô pha nhỏ, kế bên kia chiếc bàn thấp nặng nề.
Chúng ta đang ở đâu vậy? Không phải ở nhà em đúng không?
Không. Trước đây bọn em có một căn hộ ở tầng mười một, trong khu dân cư, ngay đằng sau bệnh viện, nhưng nó đã bị cháy.
Vụ hỏa hoạn kép tuần trước phải không?
Đúng rồi,
cô gái đáp, và lập tức trở nên thủ thế.
Em có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Ông mới là cảnh sát chứ đâu phải em!
Không quan trọng, dù sao đi nữa thì tôi cũng không quan tâm tới chuyện đó. Tôi muốn nói chuyện với em về hai cô gái bị treo cổ, hai người đã đi cùng đám người Trung Quốc ấy.
Em chưa bao giờ nghe nói đến cả!
cô gái thu mình lại.
Yeruldelgger không gặng hỏi thêm nữa. Ông chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm, và những gì cô ta nhìn thấy trong ánh mắt đó lập tức làm cô gái sụp đổ. Đó không phải là đe dọa, chỉ là sự quyết tâm không gì lay chuyển được. Một sức mạnh bắt rễ trong người đàn ông này như tảng đá trên thảo nguyên.
Em xin ông, tại sao ông lại làm phức tạp mọi thứ lên? Hãy chiếm đoạt em, hãy tìm cho ông khoái lạc, hãy làm những gì ông muốn! Tại sao ông lại muốn nói về họ?
Tại sao em lại không muốn nói với tôi về họ?
Vì nếu em nói, Chuluum sẽ biết và em sẽ không bao giờ có thể làm việc ở Altaï được nữa. Sau đó em biết phải kiếm sống thế nào đây?
Nhưng nếu em không nói, em sẽ không bao giờ làm việc được nữa. Không ở đâu cả!
Yeruldelgger ung dung giải thích.
Cô gái trẻ vẫn im lặng, đầu cúi gầm, đôi mắt ướt nhòe, rồi cô lắc lư hồi lâu mái tóc đen nhánh của mình như thế bản thân cô cũng không tin nổi điều cô sắp làm. Cô có khuôn mặt tròn trịa của phụ nữ Mông Cổ. Nếu không trang điểm, cô hẳn đã có thể là một cô gái du mục tươi vui với cuộc sống khắc khổ dưới mái lều, giữa thảo nguyên và bầu trời mênh mông. Nhưng cô đã không muốn cuộc sống khắc khổ ấy. Giờ đây, cô có một cuộc sống không ý nghĩa, không chân trời giữa khói và bê tông, nhưng cô lại thấy ít khó nhọc hơn. Hay ít nhất là thế chừng nào cô còn chưa gặp những người như Yeruldelgger trên đường đời!
Em biết họ, họ là gái điếm thời vụ. Vài lần bọn em đã tiếp khách cùng nhau ở chỗ căn hộ cũ, khi có những nhóm khách đông người. Đó là những cô gái can đảm. Em không biết vì sao đám Trung Quốc rất thích họ. Cái tay ở sứ quán luôn muốn hai cô ấy tham gia các buổi tiệc tùng nho nhỏ của bọn họ. Những gì xảy ra với hai cô ấy thật kinh tởm!
Tối hôm đó, ai đã tổ chức buổi tiệc trong nhà máy? Tay ở sứ quán à?
Không, hôm đó là lễ Tình nhân Trung Hoa, vì thế tay ở sứ quán đã tổ chức gì đó trong một căn hộ ông ta dùng cho việc này, nằm trong khu sứ quán.
Em có ở đó không?
Không,
cô gái trả lời quá nhanh, đột nhiên nhìn về phía của sổ.
Ai đã đưa các cô gái tới chỗ tay Trung Quốc? Là Chuluum à?
Không. Với tay Trung Quốc đó, luôn là người còn lại, chính là cấp trên của ông, đảm nhiệm việc đưa đón các cô gái.
Mickey à?
Tên anh ta không phải là Mickey, anh ta tên là Sukhbataar.
Tôi biết, Mickey là biệt danh của anh ta trong giới cảnh sát. Em chắc về những gì em vừa nói chứ?
Chắc chắn. Anh ta đã đưa các cô gái tới. Thường thì anh ta nán lại một chút lúc đầu. Anh ta xem màn thoát y, rồi sau đó ra về.
Làm sao em biết được chuyện này?
Đã có lần anh ta chọn em cho tay Trung Quốc. Với lại gái điếm bọn em cũng nói chuyện với nhau, kể cho nhau nghe mọi thứ diễn ra thế nào, phòng khi…
Yeruldelgger nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta cố chịu đựng ánh mắt của ông trong vài giây, rồi bồn chồn lục lọi trong cái túi đeo nhỏ để moi ra một điếu thuốc rồi vừa run rẩy vừa châm lửa, và ánh mắt cô nhanh chóng chìm vào làn khói xanh mà cô phả ra thật cao và mạnh lên phía trên mình.
Và cũng chính Mickey quay lại đón các cô sau đó?
Ông nói gì thế? Em đã nói với ông là em không có mặt ở đó tối hôm ấy!
Em dùng nước hoa gì?
Sao cơ? Cái đó thì giúp gì được ông?
Em dùng loại gì?
Hàng Pháp!
Nói đùa! Có mà hàng Pháp từ Thâm Quyến!
Em mặc kệ, khách hàng thích thế!
Chỉ có điều, vào đêm xảy ra vụ thảm sát, khi tay Trung Quốc xuất hiện ở nhà máy trên chiếc xe của sứ quán, trên người ông ta sặc mùi nước hoa này. Em đã ở chỗ tay Trung Quốc người của sứ quán tối đó, đúng không?
Vì trên người ông ta cũng có thứ mùi nước hoa như của em à? Đó là tất cả bằng chứng khoa học ông tìm ra sao? Em cứ nghĩ ông là một cảnh sát giỏi hơn thế cơ!
Thế em tưởng tôi tới Altaï chỉ vì tình cờ thôi sao? Tôi đã tìm hiểu kỹ về hồ sơ của em trước khi tới. Tên hành nghề của em là Colette, một cái tên Pháp, vì em luôn dùng cùng một thứ nước hoa Pháp. Em đã bị giữ lại nhiều đêm tại đồn cảnh sát vì tìm cách móc mắt những cô nàng tìm cách dùng cùng loại nước hoa với mình. Đúng không nhỉ?
…
Em đã ở cùng tay Trung Quốc đúng không?
Nghe này, ông không thể buông tha cho em một chút được sao? Em sẽ bị giết vì ông mất, và thêm nữa em tin chắc ông biết thế và ông mặc kệ!
Sẽ chẳng có chuyện gì với em hết,
Yeruldelgger vừa nói vừa lục trong các túi áo để lấy ra một nắm tiền.
Em cầm lấy chỗ này rồi lánh đi đâu đó ngoài thảo nguyên mười ngày, và khi em quay trở lại, em sẽ không còn gì phải sợ nữa.
Cô gái nhìn chằm chằm vài giây vào xấp tiến. Rồi cô phả khói sang bên, dụi điếu thuốc lá vào một cái gạt tàn ăn cắp tại khách sạn Mongolia, rồi cầm tiền lên đếm. Số tiền này gấp khoảng mười lần những gì cô kiếm được trung bình trong một ngày, và cô tự hỏi liệu tay cớm có thực sự biết rõ về mình đến vậy hay chỉ tình cờ mà biết.
Thế đã được chưa?
Yeruldelgger hỏi.
Cô gái ngước mắt nhìn lên trời rồi đặt xấp tiền lên chiếc bàn thấp để châm một điếu thuốc nữa, bằng cử chỉ bớt run rẩy hơn so với điếu thứ nhất.
Thế nào, có phải là Mickey, ý tôi là Sukhbataar, đã tới đón em tối hôm đó không?
Không, nhưng anh ta đã ghé qua hai lần trong đêm. Lần đầu, em chỉ thoáng thấy anh ta qua tấm gương. Anh ta theo dõi xem mọi thứ có diễn ra ổn thỏa hay không. Lần thứ hai rất lâu sau đó, khi bọn em đã kết thúc rồi. Tất cả đã ngủ hết trừ em. Gã khốn đó đã gần như hiếp cấp tốc em trong phòng tắm. Anh ta rất căng thẳng. Anh ta thậm chí còn không làm nốt việc cần làm. Anh ta đột ngột đẩy em đập vào tường rồi đi đánh thức tay Trung Quốc dậy. Sau đó, bọn họ vội vã rời đi và em không gặp lại bọn họ. Anh ta chỉ đủ thời gian bảo em tập hợp các cô gái lại và biến càng nhanh càng tốt.
Em có nghĩ là anh ta tới báo cho tay Trung Quốc về vụ tàn sát các đồng bào của tay này ở nhà máy không?
Em không thấy chuyện nào khác lại có thể khiến Sukhbataar quay lại như thế và làm tay Trung Quốc hoảng loạn đến vậy!
Thế còn về hai cô gái bị giết, bọn em có nói gì với nhau không?
Bọn em bảo nhau việc có khách hàng Trung Quốc ngày càng trở nên nguy hiểm. Ngày càng có nhiều người ghét bọn họ, và giờ thì sự căm ghét đó rơi cả xuống đầu bọn em.
Em nghĩ thủ phạm đã giết hai cô gái vì lý do đó?
Thế còn ông!
cô gái khiêu khích.
Với của quý của mấy tay Trung Quốc nhét trong mồm họ, ông có thấy thông điệp nào khác không?
Yeruldelgger không trả lời. Ông ngồi thẳng người lên, quan sát cô gái đang ngước nhìn ông với đôi mắt đầy lo âu đỏ lên vì khói, rồi đi tới bên của sổ. Ông không hề ngạc nhiên khi thấy chiếc xe của Chuluum đậu ngang phè đằng trước Trung tâm SanSar Hạnh phúc. Ông thả rèm xuống rồi đi ra cửa.
Tôi đi đây. Hãy gọi cho Chuluum và bảo anh ta tôi đã đi rồi. Sau đó, hãy lánh đi một thời gian như tôi đã bảo cô.
Cô gái không trả lời. Cô ngồi im trong chiếc ghế bành tồi tàn ngắm nhìn bầu trời ố bẩn qua tấm rèm xám ám khói thuốc lá.
Năm phút sau, cô nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi cánh cửa mở ra. Cô gái dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhét xấp tiền vào túi đeo bằng da chuột chũi và ôm chặt vào bụng, rồi đi ra phía cửa.
Thế nào?
Chuluum đứng ở ngưỡng cửa hỏi.
Thì giống như anh đã nghĩ, ông ta đặt câu hỏi,
cô gái đáp trong lúc bước ra chiếu nghỉ đầu cầu thang.
Thế em đã nói gì?
Em nói dối, như anh đã bảo em.
Ông ta tin em chứ?
Anh đã bao giờ thử đoán xem ông ta nghĩ gì chưa? Em không biết gì hết. Em đã nói như anh bảo.
Em đã nói với ông ta về Mickey chứ?
Em đã nói đúng như anh bảo, em xin nhắc lại!
Ông ta đã trả tiền em chứ?
Vâng…
Đưa đây xem nào!
…
Đưa đây xem nào!
Chuluum giật lấy túi của cô gái và moi xấp tiền ra. Cô gái quyết định thanh minh trước.
Em chẳng đòi hỏi gì hết, chính ông ta đã trả tiền để em lánh đi chừng mười ngày. Em thề với anh, tiền là vì chuyện đó!
Anh tin em, gã khùng này có khả năng làm chuyện như thể lắm!
Anh trả lại tiền cho em chứ?
Em nằm mơ hả? Đi nào, biến thôi.
Chuluum nắm lấy cánh tay cô gái rồi quả quyết lôi cô ta về phía cầu thang. Đôi gót giày cao giả hiệu Paris của cô gái gõ vang trên từng bậc cầu thang bằng bê tông thô.
• • •
Yeruldelgger đợi cho tới khi hai người kia xuống được hai tầng rồi đến lượt ông mới đi xuống từ tầng ông đã leo lên để rình theo dõi bọn họ. Từ tất cả những gì cô gái đã kể với ông, cô ta chỉ có thể nói dối về một điểm duy nhất: vai trò của Mickey. Vậy là Chuluum phụ trách tay đại úy. Quả là hay ho.
Khi chắc chắn hai người kia đã rời đi rồi Yeruldelgger mới ra khỏi tòa chung cư, rồi ông gọi cho Billy để xem cậu ta đã tiến triển tới đâu với cô gái còn lại. Cậu thanh tra trẻ xin lỗi vì vẫn chưa ghé qua Mass được vì phải lo đống giấy tờ đã trễ hạn trong một cuộc điều tra khác. Yeruldelgger trấn an cậu ta. Ông đã biết được điều ông muốn tìm hiểu. Ông hẹn gặp cậu ta vào lúc tối muộn, tại địa chỉ một nhà hàng có tiếng, Mongolian Barbecue, rồi tận dụng mặt trời mùa hè để đi bộ tới bệnh viện của Solongo. Trên đường đi, ông mua báo của một cậu bé còn chưa tới năm tuổi, cậu nhóc còn tìm cách bán thuốc lá lậu cho ông. Toàn bộ trang đầu được dành cho quá trình chuẩn bị lễ hội naadam
lớn, với một tờ phụ đính dành cho lễ hội naadam
riêng tư mà Erdenbat sẽ tổ chức để chào mừng đoàn đại biểu Hàn Quốc trong thung lũng nhỏ phía trước trang trại của ông ta…