• 1,154

Chương 321: Kết thúc công việc về nhà



...
Là cô ta muốn khóc mà? Đồng chí, cô cầm nhầm kịch bản rồi chăng?
Rốt cuộc cô là ai thế?


Thiếu nữ ngẩn người, nước 8mắt lại chảy dữ dội hơn. Lần đầu tiên Chúc Dao biết cái gì gọi là nước mắt chảy thành sông:
Oa oa... Dao Dao quên muội rồi, đau 3lòng quá... khổ tâm quá...


Tỷ nói không được là không được!
Chúc Dao nhíu mày:
Bản thân đệ cũng chỉ là con chim non, ở lại nơi này ta không yên tâm.


Xi, nói như thể bên cạnh tự an toàn lắm vậy.


Muội không biết sao?
Chúc Dao sửng sốt.

Mộc linh chỉ cần Dao Dao!
Một Linh giơ tay về phía cô:
Ôm ôm.


Bà bà, bà bà muốn đến thành Tán Du à?
Dạ Kình Thương hỏi.

Ừ. Có lẽ vậy?
Giải quyết xong cái BUG này, đột nhiên cô cảm thấy nhàn rỗi:
Còn nhóc thì sao? Có dự tính gì không?


Sặc...
Cái này thật không thể trách cô, công việc quá bận rộn, hơn nữa cô cũng không mua nổi vé quay lại mà.

Cuối cùng gặp được rồi, quả nhiên Giới Linh không lừa muội, tỷ thật sự đến rồi!


Mộc linh không muốn ở một mình, oa oa...


Đệ ở lại cho!
Tiểu Bát đột nhiên lên tiếng, đập cánh bay đến trên vai Mộc linh.

Tiểu Bát!
Chúc Dao kinh ngạc, lập tức phản đối:
Không được.
Từ lúc nào mà cậu ta có lòng tốt như vậy thế:

Thất tỷ...


Cô ta là Mộc linh!
Sư phụ bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Cái gì?
Chúc Dao bất ngờ ngoảnh đầu sang, vẻ mặt không dám tin:
Sư phụ, cô ta, cô ta, cô ta...

được cái tên tà tu đoạt xác Ngô Hoa này.
Mộc linh vốn là Mộc linh khí hóa thành, tính tình ngây thơ, chẳng nói được mấy câu đã bị tà tu biết được ý muốn tìm người. Để ra khỏi vùng đất Man Hoang này, tà tu đã giả vờ tôn cô ấy làm chủ, đồng ý đi giới tu tiên
Lúc biết là lúc nào chứ? Đầu Chúc Dao đầy vạch đen. Ngoại trừ Vong Xuyên, cô lại lần nữa nghe về Giới Linh từ trong miệng người khác. Thế nhưng thân phận của đối phương lại càng ngày càng thần bí, khiến cô hoàn
toàn không tìm được chút manh mối nào.
-
Đột nhiên Chúc Dao cảm thấy trên trời truyền đến một luồng hơi thở tươi mát, lờ mờ còn nghe thấy âm thanh réo rắt, bầu trời dường như sáng lên không ít.

...
Chúc Dao ngây người, hồi lâu mới vỗ vai cậu ta khích lệ:
Cố lên!

Đột nhiên có cảm giác thành tựu khi nhà mình có con trai đã trưởng thành!
Ngọc Ngôn vươn tay sờ đầu đồ đệ ngốc, thở dài một tiếng nói:
Nàng có biết vì sao thế giới này nhiều năm như vậy không có người phi thăng không?


Không.
Chẳng lẽ bởi vì xấu xí ư?
Cuối cùng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể cho cậu ta ở lại.
Một cây, một chim, đứng nguyên tại chỗ vẫy tay (móng vuốt), mãi đến khi hình bóng của Chúc Dao từng chút một biến mất trong vết rách hư không mới buông xuống.

Giới Linh!
Chúc Dao kinh ngạc:
Muội biết anh ta à? Là anh ta nói với muội rằng ta sẽ đến?


Vâng.
Mộc linh gật đầu lia lịa:
Người bảo tỷ sắp đến rồi, lần này nhất định sẽ gặp được tỷ. Quả nhiên gặp được rồi.

đệ cũng không biết nên đi đâu nữa. Nói không chừng... một ngày nào đó còn có phượng hoàng khác cảm nhận được nơi này rồi cũng đến đây thì sao? Đến lúc đó để không chỉ có một mình nữa rồi.


...
Tim Chúc Dao đau nhói, không tiếp lời. Trong lòng cô lờ mờ biết, cơ hội trong cùng một thế giới xuất hiện hai thành viên thuộc Thần tộc thấp nhường nào.

Đừng đừng... đừng khóc mà!
Mẹ kiếp, vẫn không khuyên nổi mà.
Thật sự cô ta khóc quá9 đau lòng, khóc nấc lên. Chúc Dao không khỏi hơi mềm lòng, đi lên trước hai bước, sờ đầu cô ta:
Đừng khóc nữa có được không? Nói6 cho ta, rốt cuộc cô là ai?


Lúc nào?


Ừm...
Cô ta nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lại dường như không tìm được từ để miêu tả:
Dù sao... chính là biết thôi. Lúc muội biết đã quen biết rồi.


Thể người định ngủ như thế nào?


Ngươi phiền chết đi được!

lòng ọc phun máu ra ngoài.
Lúc Mộc linh mới xông về phía cô, dường như... có lẽ... quả thực đẩy văng một thứ gì đó?
Lúc này thiếu nữ mới sụt sịt, ngưng gào khóc thảm thiết, cái môi bĩu ra trông như miếng thịt5 bò, ợ một mạch mấy cái mới có thể kiểm soát được những cảm xúc bị mất khống chế. Cô ta ngước đôi mắt đỏ hồng lên, vô
cùng đáng thương nhìn cô, há miệng thốt lên một tiếng.

Vậy Dao Dao của ta...


Đó là Thất tỷ của ta!


Vậy nhóc định khi nào bắt đầu nhận đệ tử?


Đợt môn phái thu nhận đệ tử lần sau ạ.

Trong ngực cô bỗng sáng lên, sư phụ đột nhiên xuất hiện trên phi kiểm của cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời:
Cổng trời của thế giới này vừa mới mở ra.


Hả? Cổng trời từng đóng sao?

Sau này Chúc Dao nhớ lại, chữ BUG trên mặt Dạ Kình Thương biến mất, có lẽ có liên quan đến suy nghĩ và thay đổi của chính bản thân cậu ta. Đến giờ cô vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc câu nói nào của cô chạm trúng
điểm G của cậu ta, khiến cậu ta từ bỏ cơ hội trở thành hình mẫu hung ác tàn bạo nữa.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Nó là Mộc linh khi xưa được nàng trồng ở vùng đất Man Hoang.


Đây là vùng đất Man Hoang?
Chúc Dao nhìn quanh bốn phía, quả nhiên trừ cái cây trước mặt thì xung quanh đều là đồng không mông quạnh, cúi đầu liếc nhìn thiếu nữ trước mắt, xác thực toàn thân cô ta đều là
có yêu thú này trái lại càng an toàn, Mộc linh là sức sống của khu vực này, không có sinh vật nào có thể hại nó. Nếu như có nhân tu xâm nhập, Tiểu Bát đã có kinh nghiệm bị lừa một lần, sau này cậu ta sẽ không dễ
dàng mắc mưu nữa.

Hiện nay cổng nối liền thượng giới và hạ giới, đều đã sụp đổ.


Cái gì?
Chúc Dao sửng sốt, cô có biết một chút chuyện cổng trời sụp đổ, trước kia ở thượng giới cũng từng thấy một lần. Nhưng đó chỉ là một cái, qua lâu như thế, cổng trời của ba nghìn thế giới đều đóng hết cả rồi?

Oa oa...

Thật lâu sau...
Trong lúc nhất thời, Chúc Dao không biết nên thông cảm Mộc linh hay là thông cảm cho Ngô Hoa nữa.
Chúc Dao không ở lại vùng đất Man Hoang quá lâu đã quay về phái Quan Nguyên. Mặc dù ả ta làm nhiều chuyện ác, nhưng vẫn không đến phiên cô ra tay, thế nào cũng phải giao cho phái Quan Nguyên bị tiêu diệt cả
thành con rối đều là do muội làm không?

Cô ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ câu hỏi này, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi lại:
Dao Dao... cái gì gọi là cờ nhiếp hồn?

nghiệm và bài học.
Phái Húc Nghiêu trải qua chuyện này đã chịu đả kích nặng nề, ngay cả sào huyệt cũng bị xới tung. Mặc dù vừa hay sào huyệt của phái Quan Nguyên vẫn còn, nhưng người thì mất cả rồi. Cũng không biết Khúc Giang

Thế vì sao lúc nãy Ngô Hoa gọi muội là chủ nhân?
Chúc Dao xoay người định tìm Ngô Hoa chứng thực:
Hắn ta đâu rồi?

Tìm kiếm xung quanh mãi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn ta cả người đầy thương tích đang bị treo trên chục cây, linh khí trên người tan sạch, mắt trợn trắng, đầu hướng lên trên, trong miệng như thể có vòi phun,
Mộc linh khí, hơn nữa hơi thở vô cùng quen thuộc:
Muội thật sự là Mộc linh?


Chíp...
Thiếu nữ lại ấm ức kêu lên một tiếng.

Ta rất muốn khóc một lát thì sao đây?


Im miệng!


Cổng trời mở rồi.
Ngọc Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Chúc Dao sửng sốt:
Cổng trời?
Là ý gì?

Chíp...


Nà ní?
Chúc Dao sửng sốt, ý gì vậy?
vậy.

Giống như bà bà nói, ta cũng muốn học cách hết lòng tin tưởng một người.

Hai đứa đứng ngày ra mất nửa ngày.

Đi thôi...



Tiểu Thương, nhóc thật sự muốn nhận đồ đệ sao? Bây giờ đổi ý còn kịp mà! Không phải ai cũng làm thầy giáo Thương được, nhóc phải cẩn thận đó, thiếu niên!

Dao đổi cách hỏi.

Tự hắn ta đến đây làm quen với muội.
Mộc linh giải thích:
Giới Linh nói Dao Dao sẽ đến, muội liên đợi ở đây, đợi hoài đợi mãi hắn ta liền đi vào.

Trái tim Chúc Dao chìm xuống, trong lòng trào lên một cảm giác quái dị:
Giới Linh nói với muội khi nào?

Mộc linh ngẩn người, hàng mày xinh đẹp nhíu lại:
Lúc muội tỉnh dậy, người đã nói với muội như thế?
Lại xoa đầu Mộc linh lần nữa, Chúc Dao mất rất nhiều sức lực mới gạt cánh tay của nó trên eo mình xuống được.

Mộc linh, ta có chuyện cần hỏi muội!
Sắc mặt Chúc Dao trầm xuống, nghiêm túc nói:
Muội nói thật cho ta biết? Có phải cờ nhiếp hồn của giới tu tiên, còn có việc phong ấn hồn phách của người trong cơ thể, chế tạo

Dao Dao nói Hạt Vừng ư?
Mộc linh chỉ Ngô Hoa trên chục cây nói.

Hạt Vừng?
Cái loại này nào có giống Hạt Vừng chứ?

Thất tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ không sao đâu.

Chúc Dao nói một hồi, Tiểu Bát lại như thể đã quyết tâm, kiên trì ở lại nơi này. Cậu ta nói đúng lắm, ở lại bên cạnh cô là nguy hiểm nhất, có trời mới biết còn có bao nhiêu BUG chờ cô sửa. Còn ở vùng đất Man Hoang chỉ

Tiểu Bát Bát, ngươi muốn xây cái tổ ở trên người ta không?


Không xây!


... Hu hu.


Đừng khóc nữa, không biết khóc sẽ lây à!

Lập tức thiếu nữ hơi gấp gáp, kéo tay cô, chỉ mũi của mình:
Chíp... Chíp chíp!


Chíp chíp là cái quái gì?
Vì sao đang nói tiếng người lại đột nhiên chuyển sang tiếng nước ngoài thế? Bắt nạt ta đọc ít sách ư!
Cậu ta cười càng rạng rỡ hơn, hai hàng mày thả lỏng:
Ta đã sáng tạo ra một bộ công pháp hỗn hợp ngũ linh căn, định dạy cho tất cả đệ tử ngũ linh căn trong phái.

Chúc Dao kinh ngạc, cô biết Dạ Kình Thương có công pháp mới, trong cốt truyện cũng có nhắc tới, đó là nguyên nhân lớn nhất giúp cậu ta nâng cao tu vi. Không ngờ cậu ta có thể dễ dàng lấy ra dạy cho người khác như

Nhưng cổng trời của thế giới này vừa mới đột nhiên mở lại.
Ngọc Ngôn nhíu mày, cũng là dáng vẻ đầy hoài nghi không hiểu.
Còn không đợi hai người nghĩ thông, một luồng sáng tiếp dẫn đột ngột phá tan tầng mây chiếu xuống, dội thẳng lên hai người.
Sau khi quay về giới tu tiên, Chúc Dao trực tiếp giao Ngô Hoa cho Cốc chưởng môn. Về việc cuối cùng xử lý như thế nào thì cô không rõ lắm.
Có điều tất cả các môn phái trong giới tu tiên đã mở hội nghị mấy ngày trời về sự kiện động trời lần này, đi sâu vào nghiên cứu, đồng thời lập ra một loạt phương án điều động ứng phó, còn tổng kết được không ít kinh
phái xử lý.
Cô bảo Mộc linh thu hồi lực căn nguyên trong cơ thể ả, đồng thời nói rõ kiểu sức mạnh này không thể giao cho bất cứ ai, cho dù là mình cũng không được. Mộc linh rưng rưng nước mắt đồng ý, ôm đùi cô khóc hết nửa

Hạt Vừng này cũng là một Hạt Vừng tốt! Quả nhiên đã dẫn Dao Dao đến gặp muội!
Mộc linh hoàn toàn không có chút cảm giác đã bị lừa nào, còn cười vô cùng rạng rỡ vẫy tay với Ngô Hoa:
Hạt Vừng, cảm ơn ngươi nha.

Câu trả lời của Ngô Hoa là, Úc... càng phun máu dữ dội hơn.

Dao Dao còn quay lại không?


...Có.


Sặc...
Có lý lắm, thế mà cô không còn gì để phản bác.

Thất tỷ, đệ không còn nhỏ nữa, đệ có ký ức cả hai đời mà, sẽ không có việc gì đâu.
Tiểu Bát nói:
Hơn nữa ở chỗ này của Mộc linh có hơi thở của ngô đồng, đối với tộc phượng hoàng mà nói rất có ích, ngoại trừ nơi này
ngày, không muốn để cô đi.
Chúc Dao nói đến khô cả cổ họng mà cô ta vẫn không chịu thả, khóc đến mức ruột gan đứt thành từng khúc.
Mộc linh nói qua một lượt cả nguyên nhân kết quả, Chúc Dao nghe xong đầu đầy vạch đen. Nói tóm lại đây chính là một thiếu nữ ngốc nghếch bị lừa phỉnh. Giới Linh nói, Chúc Dao sẽ xuất hiện ở thế giới gần vùng đất
Man Hoang, để gặp được cô, Mộc linh liền mở một cái cửa ra vào ở giới tu tiên. Chính là vách đá ở Tĩnh U Cốc, chờ một ngày nào đó cô sẽ đi vào vùng đất Man Hoang gặp cô ta. Kết quả cô ta còn chưa chờ được cô, lại chờ
Bởi vì Dạ Kình Thương có biểu hiện xuất sắc trong chiến dịch lần này, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của môn phái, danh vọng càng lên như diều gặp gió. Còn tiểu bá vương thì một bước trở thành ngôi sao
mới của toàn dân, không chỉ là phái Húc Nghiêu, ngay cả tán tụ và các môn phái khác đều cực kỳ tôn sùng cậu ta.

Hắn ta gọi muội là chủ nhân, vì thế hắn ta là Hạt Vừng.
Vẻ mặt Mộc linh vô cùng đứng đắn giải thích.

Sặc...
Hóa ra trên đời này còn có một kiểu quan hệ là chủ nhân và Hạt Vừng ư? Những năm tháng ở trong thần thức của cô, rốt cuộc cô ta đã học được những gì?
Làm sao muội quen biết... Hạt Vừng này thế?
Chúc
căn nguyên này đến cực hạn, thế mà nghiên cứu ra thuật nhiếp hồn, còn cả con rối tu sĩ, cờ nhiếp hồn, tâm ma gì đó đều do ả tạo ra.
Chỉ là số ả xui xẻo, cuối cùng vẫn bị cô nhìn ra, còn trời xui đất khiến bị ả đưa đến nơi này.
tìm người trước.
Nếu như chỉ có vậy thì cũng có thể bỏ qua được, ả lại còn lừa Mộc linh chia một phần lực căn nguyên của chính mình cho ả. Hậu quả nghĩ là biết, ả tà tu này cũng tính là nhân tài kỹ thuật cao, phát huy một phần lực
Sặc... có lẽ đã đâm phải hắn ta rồi.
Trong nháy mắt, Chúc Dao có một loại cảm giác hụt hẫng khi chuẩn bị một đống trang bị để đi đánh trùm, kết quả còn chưa kịp dùng thì đối phương đã tự sát rồi.

Cũng được, Tiểu Thương, chẳng mấy chốc đã sắp thành thầy giáo rồi, vậy sau này há chẳng phải phải gọi nhóc...

Thầy, giáo, Thương!
và Cốc chưởng môn thương lượng như thế nào, thế mà lại xáp nhập hai phái, gộp tên thành phái Quan Húc. Một bên góp người, một bên góp ổ! Cũng coi như là bổ sung cho nhau. Còn người làm chưởng môn, thế mà
lại không phải Khúc Giang, mà là Cốc chưởng môn.

Muội tu thành hình người rồi?
Chúc Dao vui mừng, không ngờ còn có thể nhìn thấy nó ở nơi này.

Dao Dao...
Cô ta lại dúi đầu về phía cô, hai tay ôm eo cô chặt cứng:
Nhớ tỷ quá đi... rất nhớ tỷ, tỷ bảo ít lâu sẽ đến thăm muội, muội đã chờ rất lâu, rất lâu...

Vốn dĩ Cốc chưởng môn định để tiểu bá vương ở lại phái Quan Húc, nhưng thằng bé lại không đồng ý. Ngược lại cậu ta quyết định đi theo Hóa Lâm đến thành Tán Du. Lựa chọn như vậy là tốt nhất. Phái Quan Húc đã
có Dạ Kình Thương rồi, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi một công và một thụ... nhầm, một đực một cái. (1)

Thế làm sao mà muội quen được anh ta?


Muội vốn quen biết người mà!
Biểu cảm trên mặt cô ta tỏ ra rất hiển nhiên.

Sư phụ!
Chúc Dao sốt ruột, kéo phắt tay của hắn.

Đoàn người đang định quay về thành Tán Du cũng bị luồng sáng tiếp dẫn đột ngột xuất hiện này làm cho hoảng hồn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.