• 1,154

Chương 324: N ng cấp kịch bản


đang đi dạo vui vẻ cũng có thể bị cây rơi xuống đập chết. 4

Chúc Dao đã quay ngược năm phút vô số lần, vẫn còn rất ng8hi ngờ liệu thân thể hiện tại có phải trời sinh đã là bia đỡ đạn không, hơn nữa còn là thể loại chỉ có nhan sắc. Cứ tiếp tục3 như vậy, sau khi trở về cô có thể

xuất bản một cuốn sách, tên sách là
Một trăm lẻ một kiểu chết của tôi
.
Lúc này, cô em kia mới dụi mắt một cái, lấy một quả cầu thủy tinh nhỏ trong suốt ra đưa cho cô:
Giới Linh cho ta cái này, ngài ấy nói cô nhìn thì sẽ biết.


Cái gì đây?
Chúc Dao nhận lấy, chỉ thấy trên quả cầu kia chợt phát ra ánh sáng, một màn ảnh hiện ra trước mắt cô. Ồ, hóa ra đây là một chiếc máy chiếu. Giao diện này... chẳng lẽ đây là kịch bản?
Chúc Dao ngồi thẳng dậy, lập tức nghiêm túc xem.
Phàn Chỉ San cứ như vậy, vừa tăng tu vi, vừa nhận người vào hậu cung, vừa mách lẻo. Sau đó... thế giới sụp đổ mất.
Hình ảnh cuối cùng là nữ chính đạt tới đỉnh cao ở giới tu tiên, rồi đột nhiên, một trận động đất rung chuyển khiến cả thế giới tan vỡ, cuối cùng trở thành một vùng hư vô.
Chuyện gì thế này?
Chúc Dao cũng phải trợn mắt há mồm, thể này ảo diệu quá rồi đấy? Cô đột nhiên nhớ tới cô em Ích Linh cũng đi theo hướng này, đều có hậu cung vô vàn. Nhưng rõ ràng trường hợp này ở trình độ cao hơn nhiều, dù gì
đàn ông bên cạnh cô ta cũng chẳng phải người nông cạn vừa thấy đã yêu, mà là tiếp xúc lâu ngày, vô thức bị đối phương hấp dẫn.
Mặc dù cô vẫn thấy điều này khá là vớ vẩn.
Cô còn đang thắc mắc thì đột nhiên thấy cánh tay có cảm giác hơi lành lạnh, trên tay xuất hiện một giọt nước. Theo phản xạ, cô đưa tay lên xoa mặt, tay ướt nhẹp.
Chết tiệt, hóa ra là chính cô đang khóc? Khóc lúc nào? Sao chính mình cũng không cảm nhận được thể:
Chúc Dao dùng sức lau mấy cái, nhưng phát hiện nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, đến mức lau mãi không hết. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cô ta lắc đầu:
Ta là người!


...
Chúc Dao càng thấy khó hiểu, thể trụ cột là cái gì?

Giới Linh nói cho ta biết, vì có chút thiếu sót, nên thế giới này đã từng bị hủy diệt.
Cô em nghiêm túc nói:
Sau đó vì sự thiếu sót ấy được bổ sung, nên nó mới được hồi sinh lại. Tuy nhiên, thứ được bổ sung lại không
Đột nhiên cô có cảm giác như đang xem một bộ phim con heo quy mô lớn, còn cảm thấy hơi buồn nôn với tình tiết máu chó trong này nữa.
Nửa đầu của kịch bản còn khá bình thường, lần này tên nữ chính là Phan Chỉ San, sống trong một thế gia tu tiên. Vì là thế gia, nên sinh rất nhiều con cháu. Mà Phan Chỉ San là thứ nữ dòng bên của Phan gia, sinh ra chỉ
là một đứa trẻ ngốc nên không được gia tộc coi trọng. Vào năm sáu tuổi, sau khi đo ra cô ta có tứ linh căn thì càng không được ai quan tâm, căn bản chỉ nuôi thả cô ta. Mà vì thiểu năng nên dĩ nhiên cô ta cũng bị bạn bè
Bốp binh chát...
Dù sao chỉ cần nữ chính lẻo mép đôi ba câu, xung quanh nhất định sẽ xảy ra huyết án. Vô số vai phụ đã gặp nạn, cô ta nhất định là một loại vũ khí có tính sát thương với quy mô cực kỳ lớn. Tùy tiện nói một câu là máu
chảy thành sống.
Trong một góc đan điền, một người mặc đồ trắng đang ngồi, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu trên đùi, hai vai run rẩy, tiếng hức hức không ngừng vang lên.

Cô là ai?
Chúc Dao giật mình sợ hãi:
Sao cô lại ở trong cơ thể ta?

Ma nữ kia sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, bất ngờ để lộ một gương mặt đẹp như hoa như ngọc. Hả? Sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?
Tiểu sư đệ, ta gặp biểu muội của đệ, muội ấy nói từ nhỏ đã có hôn ước với đệ... hức hức hức... sao để lại dối gạt tình cảm của ta. Hay là, để trở về bên muội ấy đi, đời này chúng ta không bao giờ gặp lại nữa...
Sau đó biểu muội bị đánh úp, chết trong miệng thú.
Nữ chính nói:
9Chúc Dao nặng nề thở gấp mấy cái, quan sát bốn phía một chút, khá ổn, an toàn! Đặt mông ngồi xuống cỏ, phải lưu dữ liệu trướ6c đã! Thầm đếm đủ năm phút, đã lưu dữ liệu, ít nhất không phải trở về cái xà nhà của căn
phòng kia nữa.
Ngẩn5g đầu nhìn nơi mình xuất hiện, không hiểu tại sao, cái chỗ Linh Thiên điện này khiến cô có cảm giác nguy hiểm, mơ hồ cảm thấy mình không nên tiếp tục ở đây. Cảm giác này rất kỳ quái, chính bản thân cô cũng
Lặng Thần sư huynh, huynh là đệ tử của phái Triết Thiên, chưởng môn của các huynh kiên quyết phản đối việc chúng ta đến với nhau, ông ta nói ta không xứng với huynh... hay là chúng ta chia tay đi!
Sau đó, phái Triết Thiên diệt môn.
Nữ chính nói:

A?


Không sao đâu, ta có?
Cô thành khẩn nói:
Ấy! Ta hoàn toàn có thể hiểu chuyện mấy chú cún độc thân như các cô sưu tầm một hai video đặc biệt. Nhưng nếu cô muốn học hỏi thì tìm một người đàn ông chứ. Xem
chung với ta thì có ích gì?
Là bạn gay cũng không thể tuốt cùng nhau mà!? Đồng chí!
Chết tiệt! Đây không phải là vẻ ngoài thân xác mới của cô à?

Không... không phải ta ở trong cơ thể... cô.
Cô gái kia khóc thút thít, nói:
Là cô đang ở trong... cơ thể ta.


Cái gì!?
Chúc Dao bỗng thấy như bị sét đánh:
Cô cô cô... cô nói cơ thể mà ta đang dùng là của cô à?

Không không không, nhưng tỷ ấy là sư tỷ, tất cả đều do con không tốt... sư phụ, người đừng trách sự tỷ, con sẽ cố gắng... làm một sư muội tốt?
Sau đó, sư tỷ đột nhiên tẩu hỏa nhập ma chết.
Nữ chính nói:
Chắc chắn cái đầu cô ấy! Thôi đi! Trong này chỉ có hình ảnh một nữ một nam, hoặc là một nữ hai nam, hoặc là một nữ N nam gì đó đang làm hoạt động rất khó tả, đây là phim con heo của nước nào đó mà? Giống kịch
bản chỗ nào chứ?

Cô em này...
Chúc Dao hít một hơi thật sâu:
Đã có bạn trai chưa?


Xin lỗi, ta sẽ trả lại thân xác cho cô ngay.
Giới Linh, anh ra đây cho ta.

Đừng!
Cô gái kia đột nhiên trở nên nôn nóng, tiến đến ôm lấy chân cô:
Ta... ta không muốn phải về đó! Xin cô đừng đi!


...
Hóa ra trên đời này còn có người muốn được đoạt xác, cô em này có giác ngộ cao quá nhỉ?
Chúc Dao sửng sốt một chút, hóa ra cái máy chiếu này còn phân mặt A và mặt Bà?
Xem lại, quả nhiên hình ảnh
trong sáng
hơn lúc trước rất nhiều, cũng giống như những kịch bản trước đây, trên đó xuất hiện một cô bé, đoán chừng BUG lần này chính là cô bé đó. Cô nghiêm túc xem hồi lâu mới
hiểu hết toàn bộ kịch bản.
Hình ảnh bắt đầu đến giai đoạn kết thúc, những người... không đúng, là rất rất nhiều nam chính nam N cuối cùng đều yêu cô ta đến tê tâm liệt phế. Dù biết cô ta chỉ là một chiếc xe buýt
, cũng cam tâm tình nguyện
tìm chỗ ngồi cho mình.
Nhưng nếu chỉ như vậy... cô sẽ coi như xem một bộ phim có khẩu vị khá mặn, Ps: Cô xem cùng cô em kia thôi.

Ta biết mà!
Mặt Chúc Dao đầy vẻ khó hiểu, trong kịch bản, cô em này cũng là một vai phụ nhỏ. Vì Phan Chỉ San trong bộ phim con heo này đã mách lẻo với đường chủ họ Tào, gieo vào đầu ông ta một câu: Linh Thiên
muội muội trẻ tuổi như vậy đã làm chưởng môn, thật là lợi hại... Cái gì ta cũng kém hơn muội ấy, nhất định muội ấy không thích ta.
Vì vậy, đường chủ họ Tào lập tức lật đổ cô em, để nữ chính làm chưởng môn. Lấy điều này để chứng minh, nữ chính mới là ánh trăng sáng trong lòng hắn, những người phụ nữ khác còn chẳng bằng đầu ngón chân của
Chúc Dao sợ đến ngây người, cô hoàn toàn không hiểu? Phải nói Phan Chỉ San dù là BUG, cũng có hại đến vài vai phụ, nhưng không hề khơi mào đại chiến thế giới hay gì, sao lại đến mức gây ra chuyện nghiêm trọng
như hủy diệt thế giới nhỉ? Sao đột nhiên lại như vậy chứ?

Chuyện gì đã xảy ra?
Chúc Dao chỉ vào màn chiếu, hỏi cô em nguyên chủ bên cạnh:
Sao thế giới lại sụp đổ?


Cô chắc chứ?


Chắc chắn!

Sắc mặt Chúc Dao tối sầm lại.

Ta không muốn phải làm trụ cột nữa! Giới Linh nói... cô có thể giúp ta, xin cô hãy giúp ta một tay!


Giới Linh?
Chúc Dao hơi sửng sốt, chẳng lẽ cô em này chính là kịch bản của cô? Cô kéo đôi tay đang ôm đùi mình ra, khoanh chân ngồi xuống:
Cô nói coi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tên khốn Giới Linh kia nói với
cô cái gì?

Chúc Dao đứng lên, đang định tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi cánh rừng này, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng hức hức...
Giữa ban ngày ban mặt, ai đang khóc thế nhỉ?
Cô cẩn thận nhìn kỹ bốn phía, nhưng nửa bóng người cũng không thấy, cũng không hề cảm nhận được hơi thở của người sống xung quanh.
Phàn Chỉ San đi thi đấu, gặp được thiên tài của giới tu tiên, sau đó, bộp bộp bộp.
Phàn Chỉ San nhặt được một con thú cấp mười hình người, sau đó bộp bộp bộp.
Phiền Chủ San gặp được thủ lĩnh tà tu, sau đó, bộp bộp bộp.
Cô em mím môi lại, đột nhiên khóc toáng lên, vẻ mặt đầy đau thương nói:
Ta chết!


A?
Thế là có ý gì?

Trong này... ta đã chết.
Cô em nói lại một lần nữa.
Thế nhưng, tiếng khóc kia ngày càng lớn.

Ai vậy?
Cô không nhịn được, lên tiếng hỏi một câu, nhưng không được đáp lại. Chẳng lẽ gặp ma? Cô chợt nhớ lại mấy bộ phim kinh dị ác quỷ lúc nửa đêm, cái gì mà quần áo nhuốm đỏ, đứt đầu, lưỡi dài. Sau đó cô lại
nghĩ đến Minh giới chân chính, cảm giác sợ hãi biến mất hoàn toàn, ừm... Với chỉ số thông minh của ma, chắc chẳng có gì đáng sợ nhỉ.
Phàn Chỉ San làm quen với đường chủ Linh Thiên điện, sau đó bộp bộp bộp.
Linh khí của Phan Chỉ San có linh trí, sau đó, bộp bộp bộp.
Phàn Chỉ San gặp...
Vì thế, cô ta may mắn được chủ gia chọn lựa, cùng với những chị em trong nhà, đến tiên môn hàng đầu bái sư. Khi tham gia thử thách nhập môn, cô ta phát hiện ra huyền cơ trong một cửa ải, nên lại lọt vào mắt của
một vị tôn giả Hóa Thần, được nhận làm đệ tử.
Từ đó về sau, cuộc đời Phàn Chỉ San đi lên đỉnh cao, nhận sủng vật đoạt bảo bối, thanh lọc kinh mạch, tu vị tăng vùn vụt, xưng bá thiên hạ, phi thăng tiên giới...
Mặt cô em kia càng có vẻ mù mờ, tâm trạng hiện hết lên trên mặt, tốt bụng nhìn cô một cái:
A? Giới Linh nói chỉ cần cô xem sẽ hiểu... a, cô cầm ngược rồi.


A?

Cô em trực tiếp cầm lấy quả cầu trong tay cô, cười với vẻ ngây thơ:
Xem như vậy mới đúng.

không biết tại sao.
Hơn nữa, bên ngoài căn phòng còn có các loại trận pháp, cơ quan, càng làm cô sợ hãi hơn nữa. Chẳng hiểu ai muốn đối phó với người trong phòng, nhưng theo tình hình bên ngoài, nếu cô tiếp tục ở lại, nhất định sẽ bị
liên lụy, tốt nhất là nên nhanh nhẹn rời đi.
Ấy... được rồi, bình thường chắc sẽ đi con đường như vậy. Nhưng có lẽ vì Phan Chỉ San là nữ chính, mà vai chính thì chẳng bao giờ đi theo con đường bình thường, nên trong ngày sinh nhật mười lăm tuổi của cô, đột
nhiên cốt truyện xuất hiện một bước ngoặt lớn đến long trời lở đất, bật chế độ khẩu vị mặn mòi. Rồi cứ như phong ấn bị đánh vỡ, sức hấp dẫn của cô đột nhiên tăng lên, quyến rũ hàng loạt người theo đuổi. Hơn nữa,
cô ta cũng chẳng chơi trò mập mờ,mà làm thật.
xung quanh bắt nạt. Nhưng vào năm cô ta lên mười tuổi, tất cả những điều này đều thay đổi.
Cô ta bị bệnh, nhưng đây lại là chuyện tốt. Sau khi khỏe lại, cô ta trở nên thông minh lanh lợi, bước bảy bước đã thành thơ, mở miệng thành văn, nhiều khi nói ra những đạo lý khiến người lớn phải thán phục. Tài hoa
đó lập tức lọt vào mắt một vị quản sự của chủ gia, đưa vào trường học của gia tộc, bắt đầu tu tiên. Nữ chính cũng rất cố gắng, dù chỉ có tư chất tứ linh căn, nhưng trong ba năm đã đạt đến Luyện Khí tầng năm.

Ừ.
Cô gái kia nặng nề gật đầu một cái.

Chết tiệt!

Ban nãy cô còn nói sao tự dưng Giới Linh tốt với mình như vậy, cho mình một cơ thể đẹp tuyệt trần như thế, hóa ra cơ thể này đã có chủ! Vậy cô là cái thể loại gì? Đoạt xác à? Hay là định để cô trần truồng chạy ra!?

Cô em này... đoạn này tua được không?
Chúc Dao đẩy cô em bên cạnh một cái.
Mặt cô ta đẩy vẻ mù mờ:
Tua là cái gì?


Ách... cứ coi như ta chưa nói gì cả.
Chúc Dao bất chấp khó khăn xem hết.
Cô em lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
Bởi vì ta là trụ cột của thế giới này, trụ cột cuối cùng.


Cái gì?
Chúc Dao hơi bối rối, quan sát cô ta từ đầu tới chân, đó là danh từ gì mới hả?

Dáng người cô cũng đâu giống cây cột?

Nhưng cố tình cô nữ chính này mẹ nó là một con hay mách lẻo!
Nữ chính nói:
Sư phụ, hình như sư tỷ không thích con, làm thế nào bây giờ? Tỷ ấy còn không cho con làm phiền sư phụ... con không còn cách nào khác.... Hức hức hức... chẳng lẽ lại để sư phụ trục xuất tỷ ấy ra khỏi sư môn sao?
cô ta. Có trời mới biết, chưởng môn Linh Thiên còn chưa từng thấy mặt cô ta.
Không nhầm, Linh Thiên chính là tên của cô em, cũng là vai phụ cuối cùng hy sinh trong kịch bản.

Điều này liên quan gì đến chuyện thế giới sụp đổ?

Chẳng lẽ...
Cô bỗng căng thẳng, thận trọng cảm giác một lượt mới phát hiện ra, tiếng khóc kia vọng ra từ cơ thể cô. Bỗng dưng, cô thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng, lạnh buốt.
Cô lập tức ngồi xuống tại chỗ, yên lặng thăm dò đan điền.
Hoa Hạo, ngươi làm ta rung động, nhưng mà... những loài thú khác ở rừng rậm Lăng Uyên đều rất đáng sợ... ta không dám nhìn.
Sau đó, những loài thú khác ở rừng rậm Lăng Uyên bị đuổi đi.
Nữ chính nói, Tào đường chủ...
Ba phút sau...
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái, nghiêng người liếc cô gái bên cạnh một cái:
Ta nói này cô em... cô có cầm nhầm đồ không đó?


Không mà?
Mặt cô em kia cực kỳ nghiêm túc:
Giới Linh chỉ đưa ta cái này.

Vì vậy, trong video xuất hiện cảnh kia.
Phan Chỉ San bái sư, sau đó, bộp bộp bộp.
Phàn Chỉ San có sư đệ, sau đó, bộp bộp bộp.

Không phải kiểu cột đó.
Cô em hơi sốt ruột:
Ta là người chống đỡ cho thế giới này không tan vỡ, là sự tồn tại để giữ cân bằng, thiếu ta thì thế giới này sẽ không cân bằng.

Hóa ra không phải cây cột, là cán cân sao?

Nói cách khác, cô không phải là người?

thuộc về thế giới này nhưng cũng không thể thiếu nó được. Cho nên khi thứ này có linh trí, nó liền đi vào luân hồi, muốn dùng cách luân hồi liên

tục để từ từ hòa nhập vào thế giới. Đời này, thứ đó luân hồi vào người
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.