• 1,148

Chương 326: Kẻ ngốc khuynh nước khuynh thành



Không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức tự mình mò tới đây.
Pháp Vũ hừ lạnh một tiếng.


Ta cũng có ngờ tới đâu!
Chúc Dao khóc không ra 8nước mắt:
Hay là, giờ các ngươi thả ta ra, sau đó bắt lại lần nữa, như vậy biết đâu sẽ có chút cảm giác thành tựu hơn.



Thả ngươi ra3?
Gương mặt Pháp Vũ cứng đờ, ngay lập tức hắn ta nổi trận lôi đình:
Ngươi vẫn chưa trả giá cho việc hãm hại Phàn muội muội đấy. Bây giờ mà t9hả ngươi ra, người coi ta là thằng ngốc chắc?


Cũng có nghĩa là, ta vừa sinh ra đã đến Linh Thiên điện rồi?
Chúc Dao trầm giọng nói:
Ý của ngài là, lúc ta vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, đã cố ý thay thế cô ta? Ngài đánh giá cao trí tuệ của ta quá ha?

Vẻ mặt Pháp Vũ cứng lại, tựa như cũng đang nghĩ tới điểm này:
Vậy nỗi khổ muội ấy phải chịu đựng trước giờ là vì sao?


Ta biết thế quái nào được?
Chúc Dao trợn mắt lườm hắn ta một cái:
Trước sáu tuổi cô ta bị bắt nạt không thể phản kháng, thể lẽ nào ta lúc sáu tuổi đã biết phải người đi hại cô ta? Cho dù ta đầu óc vượt trội, thông
Pháp Vũ nhíu mày, hắn không trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Khóe miệng Chúc Dao co giật:
Vậy thì, xin hỏi, ngài có biết khi ta tới Linh Thiên điện bao nhiêu tuổi không?

Pháp Vũ mất kiên nhẫn nói:
Chưởng môn Linh Thiên điện trước giờ đều được truyền lại vô cùng nhanh chóng, đương nhiên là bắt đầu từ ngày sinh ra đời.

rõ chưa?


Rõ!
Hai tên đệ tử đồng thời gật đầu. Phàn Chỉ San còn chưa kịp phản ứng thì Chúc Dao đã bị khiêng đi mất rồi.
Chúc Dao âm thầm quay đầu nhìn vẻ mặt tái xanh như mắc nghẹn của Phan Chỉ San. Ai bảo thích gồng, nghịch ngu rồi phải không? Người ta thật sự coi cô ta như một đóa sen trắng mềm yếu gặp kẻ thù cũng không
được đà lấn tới ư? Giờ khó khăn lắm mới bắt được kẻ đầu sỏ, tuyệt đối không thể cứ cho qua chuyện này như thế được.

Phàn Chỉ San tỏ vẻ khó xử:
Muội biết Pháp Vũ ca ca muốn tốt cho muội, nhưng dù gì bọn muội cũng là cùng một mẹ sinh ra... muội sao có thể nhẫn tâm.


Ấy, sao muội lại nghĩ vậy chứ? Muội nhớ tình tỷ muội, nhưng cô ta trước đây có thèm nhớ đến thứ tình nghĩa này chút nào không. Hôm nay cho dù thế nào thì cô ta cũng phải cho muội một câu trả lời!

Chúc Dao đờ đẫn trong chốc lát, quay đầu tỉ mỉ đánh giá: chính Phan Chỉ San một lượt.

Pháp Vũ ca ca, đừng nói nữa...
Phan Chỉ San lại quay đầu đi, nước mắt trên mặt càng không ngừng tuôn rơi. Cô ta tỏ vẻ chuyện xưa xin đừng nhắc lại, bao nhiêu thiệt thòi để mình cô ta nuốt ngược vào trong.
Cô không thể không khen ngợi một câu, đoạn này diễn quá cao tay! Xem như cô đã gặp phải BUG cao cấp. Vì muốn làm chưởng môn Linh Thiên điện mà cô ta dốc hết tâm hết sức ra đấy, đến câu chuyện hoang đường

Pháp Vũ ca ca.
Phan Chỉ San cất tiếng, giọng cô ta dịu dàng, ngữ điệu chất chứa nỗi sầu muộn triền miên không dứt:
Huynh đừng giận mà! Giờ Linh Thiên muội muội đã chủ động quay về, chỉ cần muội ấy xin lỗi
muội thì những chuyện trước đây muội có thể không truy cứu nữa.


Phàn muội muội.
Sắc mặt Pháp Vũ dịu xuống, lộ vẻ thương xót:
Muội đừng lương thiện như vậy, nỗi khổ muội phải chịu bao nhiêu năm qua đều từ cô ta mà ra cả. Nếu tha cho cô ta lần này, há chẳng phải để cô ta
Nhưng bất kể thế nào, cô cũng phải trốn thoát khỏi đây mới được.
Chúc Dao móc ra cái bút vẫn luôn giấu ở trong ngực ra, định nhập vào Mã Lương lần nữa thì đột nhiên, nước mắt lại bắt đầu rơi không thể kiềm chế được.

Đừng khóc nữa...
Chúc Dao chỉ cảm thấy trong lòng trào lên cảm giác vô cùng bất lực. Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Cô em này còn một khi đã khóc là không dừng lại được. Mắt cô em sưng hết rồi kia kìa!
trận pháp này có thứ gì đó kiềm chế được linh lực, không thể phá cẩm chế một cách trực tiếp được.
Nhớ lại thái độ của Phan Chỉ San lúc trước thì có vẻ cô ta không để cô tự sinh tự diệt ở chỗ này. Mà cũng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy mục đích của cô ta không dừng lại ở chỗ tranh cướp vị trí chưởng môn với
cô em Linh Thiên, mà còn có mưu đồ gì khác nữa. Bằng không cô ta đã đoạt được Linh Thiên điện từ lâu, vì sao còn vội vã muốn bắt cô đến thế? Lại còn muốn đưa cô trở về?
môn Linh Thiên điện chính thống.

Ở cái đệt, Chúc Dao chán chẳng buồn để ý đến hai đứa bại não này, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có vẻ hôm nay tuyệt đối sẽ không thể cô rồi. Chúc Dao bắt đầu nhẩm tính, tua ngược năm phút không biết có còn tác
dụng hay không.

...
Ở rồi, giờ thì cô đã biết thằng này không ngốc chút nào.

Bây giờ nếu thả6 ngươi đi, sau này tu vi của ngươi tăng lên, há chẳng phải sẽ tìm ta báo thù?

Nói có đạo lý phết đấy, khiến cô cũng không thể phản bá5c được.
Khuôn mặt nữ chính lập tức cứng ngắc, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục biểu cảm cũ, quay đầu lao vào lòng Pháp Vũ chân nhân ở đằng sau, khóc vô cùng thương tâm tuyệt vọng.
Sứ giả hộ hoa số thứ tự N đùng đùng nổi giận, chỉ vào mũi Chúc Dao mà mắng:
Quả nhiên ngươi đúng là một con đàn bà độc ác, Phàn muội muội đã không so đo chuyện trước đây thể mà người lại còn không biết
điều.

theo quy tắc đương nhiên phải do Linh Thiên điện xử lý mới đúng. Muội đã nợ Pháp Vũ ca ca quá nhiều rồi, sao có thể làm phiền huynh thêm nữa.


Phàn muội muội!
Pháp Vũ bỗng dưng nổi giận, dùng ánh mắt hận sắt không rèn thành thép nhìn cô ta:
Muội lại mềm lòng muốn lén lút thả cô ta đi phải không?


Hả?
Phan Chỉ San ngớ người.
bày ra vẻ uất ức, nói:
Tỷ tỷ... không sao đâu, tỷ không thừa nhận thì thôi. Là lỗi của ta... tất cả là ta sai. Ta không nên đi Linh Thiên điện, cũng không nên gọi tỉnh Linh Dẫn thú, ta...

Vẻ hoài nghi trên mặt Pháp Vũ lập tức tan biến, đỡ lấy Phan Chỉ San, càng thêm giận dữ:
Linh Thiên, ngươi không cần giảo biện nữa, Phàn muội muội đối xử tốt với người như thế, vậy mà người lại đổ oan ngược lại
cho muội ấy! Chuyện trước đây rốt cuộc ra sao khoan đừng nói vội, chỉ dựa vào việc Phàn muội muội có thể đánh thức Linh Dẫn thú, thánh thú bảo vệ Linh Thiên điện, là có thể chứng minh muội ấy mới là chưởng

Pháp Vũ ca ca...
Phan Chỉ San liếc Chúc Dao ở bên cạnh, giương đôi mắt đỏ ửng lên nói:
Thôi mà... bất kể tỷ tỷ đối xử với muội như thế nào, muội đều không trách tỷ ấy. Những tội nghiệt mà tỷ ấy đã phạm phải... hãy
giao cho Pháp Luật đường của Linh Thiên điện xử lý đi! Giờ muội sẽ đưa tỷ ấy về.

Nói xong, cô ta bèn đi về phía Chúc Dao đã bị trói lại như cái bánh chưng.
Kỹ năng bị động: thuật ngữ game, một số nhân vật sẽ có kỹ năng bị động mà trong trận chiến sẽ được kích hoạt tự động dưới một số điều kiện nhất định.

Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?

À ré?!
Pháp Vũ nhíu mày thật chặt:
Phàn muội muội muội không thể quá lương thiện, cần cắt đứt thì phải cắt đứt!


Muội không...


Muội không cần nói thêm gì nữa, ta tuyệt đối sẽ không để muội đưa người này về rồi thả đi mất đâu.

Em gái Linh Thiên trầm giọng:
Ta có lời muốn tự mình hỏi huynh ấy.

Cuối cùng Chúc Dao cũng vẫn đồng ý, cô thả lỏng tinh thần, lập tức cảm thấy toàn thân bị kéo ra ngoài, chớp mắt một cái đã tới một nơi trắng xóa như tuyết, là nơi mà cô em ở lúc trước. Cô suy nghĩ trong lòng, trước
mắt cô xuất hiện một màn hình lớn, chính là tình hình ở bên ngoài.
Đúng lúc này cấm chế trên cửa đột nhiên lắc lư, vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Đệt! Nhanh thể đã có người tới rồi. Chúc Dao lập tức giấu cây bút đi.
Không lâu sau có một người bước vào, trùng hợp làm sao lại chính là Pháp Vũ. Vẻ mặt hắn ta sầm sì vô cùng, đi thẳng tới phía trước cột sáng ở cửa lao thì dừng lại. Ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào cô. Hắn ta
dám ra tay rồi đấy.
Khi bị nhốt trong địa lao phái Quỳnh Vũ, Chúc Dao đã tốn cả một canh giờ mới mở khóa được pháp thuật phong bế hành động. Không biết có phải bọn họ quá tự tin vào trận pháp của địa lao này hay không, mà trong
phòng giam lại chỉ có lớp cấm chế. Cô thử ngưng tụ linh khí trong cơ thể, sau đó ấn lên cửa phòng giam để phá hủy trận pháp này, nhưng lại phát hiện căn bản không cách nào điều động được linh khí, xem ra trong
Vãi, thằng fan não tàn này điên rồi! Hắn ta thật sự đến để giết cô ư.
Ngay lập tức hô hấp bị cản trở, lúc cô còn tưởng mình sắp phải khởi động kỹ năng hồi sinh bị động
thì đột nhiên hắn ta lại lỏng tay ra, để cho cô hít một ngụm không khí. Ánh mắt đối phương càng lạnh lẽo và hung
bạo, đến cả giọng nói cũng lạnh thấu xương.
Bớt giùm cái, cô mới chỉ hỏi một câu cô ta là ai mà thôi, sao đã thành tâm tư ác độc, không biết tốt xấu rồi?

Các người muốn dĩ đầu nhận tội hay hắt nước bẩn thì tốt xấu gì cũng phải cho ta biết là chuyện gì mới được chứ?
Đừng chơi bài vừa đấm vừa xoa thể có được không?
Ta trước giờ chưa từng gặp Phàn muội muội nhà
ngươi, hiểu chưa?

Hai người đều ngẩn cả ra, một lúc sau mới phản ứng lại, Pháp Vũ càng thêm sôi máu:
Đến giờ mà người vẫn còn dám giảo biện!
Pháp Vũ trợn trừng mắt nhìn cô:
Năm đó, người và Phàn muội muội là hai chị em song
sinh, vốn dĩ Phàn muội muội mới chính là ứng cử viên chưởng môn được chỉ định của Linh Thiên điện, nhưng người lại mạo danh muội ấy để gia nhập Linh Thiên điện. Không chỉ tu hú chiếm tổ, mà còn nhiều lần
đàn áp muội ấy. Khiển tuổi thơ của muội ấy trở nên khổ sở, từ nhỏ đến khi sáu tuổi đều bị người ta đối xử như kẻ ngốc. Tâm địa độc ác như vậy, căn bản không xứng làm chưởng môn một phái.


Huynh ấy... Tiểu Vũ trước đây không phải như vậy đâu.
Linh Thiên vừa sụt sịt vừa nói:
Trước đây huynh ấy ngoan như thế... dễ thương như thế, bất kể chuyện gì... đều nghe theo ta hết.

Ngoan? Dễ thương? Nhớ tới dáng vẻ fan não tàn với nữ chính của Pháp Vũ ban nãy, khóe miệng cô giật giật, chỉ có thể nói... Linh Thiên à, trước đây mắt cô mù rồi.

Huynh ấy còn nói tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt ta, nhưng giờ... huynh ấy lại dựa vào lời nói từ một phía của người khác, không nghe ta giải thích đã... Vì sao chứ?

minh hơn tất cả các ngươi đi chăng nữa, nếu như ngay từ đầu ta đã có mưu đồ muốn mạo xưng cô ta, ta và cô ta lại sinh ra cùng ngày, thế cái định mệnh bà đây tính toán mưu kế từ trong bào thai à?

Logic của mấy người đâu? Rơi đâu hết rồi?
Hai người bị cô hỏi thể thì ngây ra! Nhất là Phan Chỉ San, mặt cô ta thoắt cái trở nên trắng bệch, trong mắt lướt qua vẻ hoảng loạn, song lại nhanh chóng biến trở về vẻ yếu đuối thường ngày, khóc rất đau lòng. Cô ta
Đệt mợ! Sao hắn ta nhìn ra được hay vậy? Lẽ nào ngay từ đầu hắn ta đã biết cô không phải là em gái Linh Thiên rồi?

Linh Thiên đang ở đâu?
Hắn ta dằn giọng gằn từng câu từng chữ, toàn thân lờ mờ xuất hiện những luồng khói đen:
Tốt nhất là người thành thật khai báo, bằng không... ta sẽ khiến người hồn phi phách tán.

Nói rồi bàn tay bóp cổ cô lại chặt thêm đôi chút.
Tim cô giật thót một cái, cân nhắc tất cả các phương án trốn thoát khỏi đây, nhưng đúng lúc ấy hắn ta lại giơ tay lên, đột ngột mở cửa nhà lao. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã có một cái bóng đen xuất hiện,
giây tiếp theo một bàn tay đánh mạnh vào cổ cô.
Chúc Dao theo phản xạ lùi lại phía sau, hắn ta lại trực tiếp bóp cổ cô gí sát vào tường, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ và điên cuồng, như thể hận không thể ngay lập tức phanh thấy cô thành nghìn mảnh.
như thế cũng bịa ra được. Còn không tiếc tự hạ thấp thân phận của mình, biến thành chị em sinh đôi của cô em Linh Thiên. Sau đó diễn một vở
bể nhầm con
, cô ta làm thế là vì muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên cái ghế chưởng môn của Linh Thiên điện. Cô gái này mà không làm biên kịch thì quá đáng tiếc.
Nhưng mà...

À thì... Pháp chưởng môn.
Chúc Dao thở dài:
Ý của ngài là, trước đây ta cố ý mạo danh cô ta để được ngồi lên cái ghế chưởng môn của Linh Thiên điện, hơn nữa lại còn bắt nạt cô ta khắp chốn?


Pháp Vũ ca ca, muội tin tỷ ấy không hề cố ý.
Phan Chỉ San đột nhiên khóc lóc thảm thiết, quay người đi về phía Chúc Dao mấy bước, dáng vẻ không oán không hận:
Tỷ tỷ... muội muội không có yêu cầu gì khác, chỉ
cần tỷ xin lỗi, ta sẽ tha thứ cho tỷ.


Ấy...
Chúc Dao ngẩn tò te nhìn nữ chính đang khóc như đứt từng khúc ruột trước mặt mình:
Thím ơi, thím ở đâu ra đấy?

không có động tĩnh gì, chỉ đứng suốt như thế, sắc mặt thì càng lúc càng lạnh lẽo hung tàn, đến đáy mắt cũng bắt đầu xuất hiện sắc đỏ khát máu.
Chúc Dao giật thót, không khỏi rùng mình một cái, biểu cảm của thằng ranh này không đúng lắm, so với thằng fan não tàn cô nhìn thấy trong điện, như thể là một người hoàn toàn khác. Hắn ta không phải thật sự
muốn giết cô ngay bây giờ để xả giận cho Phan Chỉ San đấy chứ.
tích của Linh Thiên, vậy thì dáng vẻ fan não tàn trong điện ban nãy là sao?

Thánh nhân...
Linh Thiên đột ngột lên tiếng:
Để ta nói chuyện với huynh ấy được không?


Cô chắc chứ?
Linh Thiên là một cô em mềm yếu, đối diện với Pháp Vũ bật chế độ bạo ngược thế này bảo cô làm sao yên tâm được đây.
Chúc Dao còn chưa kịp thở lại bị câu hỏi này của hắn ta làm cho kinh ngạc, đờ đẫn cả người.

Ngươi không phải Linh Thiên, rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc đỏ trong mắt hắn ta càng nồng, tựa như đắm chìm trong một loại điên cuồng nào đó:
Thiên Thiên đang ở đâu? Ngươi đã làm gì muội ấy? Vì sao ngươi lại ở
trong người muội ấy!


Muội...


Cứ quyết định như vậy đi, muội không nhẫn tâm trừng phạt cô ta, vậy thì hãy để ta ra tay, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho muội.

Không đợi Phàn Chỉ San phản ứng, Pháp Vũ đã bừng bừng chính khí gọi hai tên đệ tử tới, chỉ vào
bánh chưng Dao
ở trên mặt đất nói:
Áp giải người này vào tầng sâu nhất trong địa lao, canh giữ nghiêm ngặt vào, đã
Chúc Dao đập mạnh lên cánh tay đang bóp cổ cô của hắn ta, đệt, thế giờ chú muốn chị nói hay muốn chị không nói đây? Chị đây sắp chết ngạt rồi!
Sắc mặt Pháp Vũ đen đến mức sắp nhỏ ra mực, hắn ta hít sâu một hơi, tựa như cố hết sức đè nén sự cuồng loạn trong lòng mình, vung tay quăng cô xuống đất.
Cô nặng nề ho mấy tiếng mới hít thở lại được, cô tập trung nhìn Pháp Vũ đột nhiên như biến thành người khác này, suy nghĩ phương án. Từ dáng vẻ của hắn ta có thể thấy, hình như hắn ta vô cùng quan tâm đến tung
Pháp Vũ đột ngột ngăn cô ta lại, thở dài:
Phàn muội muội, ta biết muội trước giờ dễ mềm lòng, đến giờ phút này rồi vẫn còn muốn bảo vệ cô ta. Nhưng dù muội đối tốt với người ta cũng chưa chắc đã được báo đáp.
Nếu muội không nhẫn tâm ra tay, vậy thì hãy để ta làm ác nhân. Giao cho ta xửlý đi!


Không được!
Phan Chỉ San thất thanh la lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn nhưng lại lập tức khôi phục lại thái độ như bình thường, vẫn là dáng vẻ yếu ớt mong manh ấy:
Tỷ ấy là người của Linh Thiên điện ta,

Chuyện này không có vì sao hết!
Chúc Dao trầm giọng nói:
Chỉ là không còn thích nữa mà thôi.


...
Cô em Linh Thiên chìm vào im lặng, nhưng nước mặt trên mặt cô ta càng lúc càng nhiều.
Chúc Dao không còn cách nào khác, chỉ đành để cô ta khóc cho thỏa thuận tiện thấm chút nước mắt của mình, định bắt đầu bật chế độ Mã Lương.
Linh Thiên ngã trên mặt đất tựa như chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, khí thể toàn thân đã hoàn toàn thay đổi. Không thể không thừa nhận, so với Chúc Dao thì cô em Linh Thiên bản gốc nhã nhặn đoan trang

hơn nhiều, là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành chân chính, còn có nhiều nhất chỉ là một đứa ngốc đến khuynh nước khuynh thành mà thôi.

o(0)
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.