Chương 327: Nữ chính tập kích trong đêm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2353 chữ
- 2022-02-04 04:37:38
Tiểu Vũ...
Linh Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta với vẻ hoang mang, lật tay lại nắm lấy tay hắn ta:
Muội không hề hại vị cô nương họ Phàn8 đó, cô ta không phải...
Ta biết.
Bất ngờ là Pháp Vũ lại không hề phản bác, ngược lại còn gật đầu thật mạnh, đầu mày hắn ta3 nhíu lại như nhớ ra gì đó, ngay sau đầy sắc mặt hắn ta lại bắt đầu âm u co giật:
Chỉ dựa vào gương mặt đó của ả
mà cũng xứng9 đứng ngang hàng với muội? Xấu đến mức buồn nôn còn dám mạo nhận là tỷ muội sinh đôi với muội, ả tưởng người trên đời đều mù cả rồi ch6ắc? Một ả đàn bà lẳng lơ tùy tiện cũng dám mơ tưởng tới cái
ngại, hắn ta mới thở phào một hơi. Ngay sau đó lại tựa như phát hiện ra cử chỉ này không thỏa đáng cho lắm, hấp tấp lùi về phía sau một bước:
Thiên Thiên, xin... xin lỗi, không phải ta cố ý...
Tai hắn ta dần dần hiện
lên sắc đỏ, dáng vẻ lúng túng không biết làm thế nào.
Cô em Linh Thiên bật cười, đến tận bây giờ mới có thể buông xuống nghi ngờ trong lòng, nước mắt rưng rưng nhìn người trước mặt, giọng nói kèm chút nỉ non và ấm ức:
Tiểu Vũ... quả nhiên huynh vẫn là Tiểu Vũ
Tốt nhất là vậy!
Pháp Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lúc này hắn ta làm gì còn dáng vẻ cẩn thận hoảng hốt như lúc đối diện với cô em Linh Thiên ban nãy nữa, mà là dáng vẻ ngang ngược cao
ngạo lạnh lùng:
Những ngày tới, tốt hơn hết là người ngoan ngoãn ở trong này, đợi ta đánh bại loại rác rưởi họ Phàn kia sẽ thả ngươi ra.
...
Rác rưởi? Lúc trước không phải mở miệng câu nào câu nấy là Phàn muội muội à.
Ta không biết ngươi là cô hồn dã quý phương nào.
Pháp Vũ lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô, rút khăn tay ra liều mạng chà xát bàn tay vừa mới đỡ cô ban nãy, như thể hắn ta mới đụng phải thứ gì bẩn thỉu lắm vậy:
Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm chuyện có hại với muội ấy, hay là vọng tưởng muốn đoạt xác, thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!
Chúc Dao xoa xoa chỗ tay bị đau ngồi dậy, thằng này lật mặt nhanh quá đáng:
Yên tâm, ta không có hứng thú gì với thân xác của thanh mai trúc mã nhà ngươi đâu!
Nói rồi cô lại không kìm được cúi đầu nhìn vào bộ ngực 36E ấy... được rồi, thật ra cũng có tí hứng thú.
Ban đầu Chúc Dao vẫn có phần nghi ngờ Pháp Vũ vì người này lật mặt quá nhanh, phút trước vẫn còn là fan não tàn của Phan Chỉ San, giây sau đã biến thành chó giữ nhà của cô em Linh Thiên rồi.
Nhưng trong lúc hai người trò chuyện, những nghi ngờ này đã dần dần tan biến, bởi vì ánh mắt hắn ta nhìn cô em hoàn toàn khác với cách hắn ta nhìn Phan Chỉ San lúc trước. Tuy rằng biểu cảm đều là si mê, nhưng
lúc hắn ta nhìn cô em, ánh mắt hắn ta thuần túy hơn rất nhiều, tựa như tất cả mọi thứ trên đời đều bị gạt sang một bên, trong mắt chỉ còn lại duy nhất hình bóng của cô em vậy.
của muội.
Pháp Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt cô ta, ánh mắt như thể xuyên qua nghìn vạn năm:
Luôn luôn là vậy.
Chúc Dao vẫn còn đang quỳ ở trong đan điền bày tỏ, lúc ta bị người ta nhồi cơm chó đầy họng như thế này... sư phụ, huynh đang ở đâu?
Pháp Vũ hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện lúc trước, biểu cảm như ăn phải phân, bàn tay cầm khăn càng kỳ mạnh, tiếp tục lạnh giọng nói:
Ở đàn bà họ Phàn đó thật là kỳ lạ. Chỉ trong vòng năm mươi năm lại có thể đạt
đến Nguyên Anh, nhất định là có thủ đoạn không tầm thường. Ảta trăm phương nghìn kế muốn đưa Thiên Thiên về Linh Thiên điện, nhất định không đơn giản chỉ là vì cái vị trí chưởng môn.
Nói cũng đúng, sau lúc đó cô cũng từng nghĩ tới điều này.
Thiên Thiên, muội yên tâm, sẽ không sao đâu, ta sẽ giúp muội đoạt lại vị trí chưởng môn.
Pháp Vũ quay đầu lại nhìn cô em, lại biến về dáng vẻ thanh niên ánh mắt sáng ngời, nghiêm túc bảo đảm.
Vậy ban nãy huynh...
Cô em Linh Thiên ngay cả người.
Bản thân Phan Chỉ San thì không có gì đáng sợ, nhưng thể lực sau lưng ả ta thì phức tạp vô cùng, không tiện đối kháng chính diện. Lúc trước ta... chỉ là muốn lấy được sự tín nhiệm của ả mà thôi, muội... đừng giận.
Càng không cần nhắc đến thái độ cẩn thận dè dặt của hắn ta, sợ chạm vào cô ta, sợ đụng vào cô ta, mặc dù rất muốn lại gần nhưng lại sợ cô ta phản cảm với hắn ta, cho nên cứ nhấp nhổm không yên như một thằng
nhóc mới lớn lần đầu biết yêu. Đến cả những động tác nhỏ trong vô thức cũng chứa đầy những quan tâm và lo lắng. Nếu những điều này cũng có thể giả vờ thì diễn xuất quá cao siêu rồi, có lẽ đến cả bản thân cũng bị
lừa mất.
Tất cả những dịu dàng ngọt ngào trên mặt Pháp Vũ, soạt một tiếng biến mất sạch sẽ. Hắn ta lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, gần như ngay lập tức, hất tay đẩy cô ra.
Chúc Dao còn chưa kịp ngồi vững, từ trên ghế cắm mặt lao thẳng xuống đất, cả mặt lấm lem.
Ở cái đệt, đãi ngộ quá là khác biệt đấy!
Pháp Vũ dùng ánh mắt
ngươi cũng không đến nỗi quá đần, ít ra đỡ hơn rác rưởi một chút
để nhìn cô:
Thuật này gần với thuật mê hoặc của tà tu, có thể mê hoặc tâm trí người khác nhưng lại không ẩn chứa tà khí,
khiến người khác không dễ gì phát hiện ra. Hơn nữa, đó dường như là thuật pháp bẩm sinh mà có... không có bất kỳ dấu vết nào của linh lực.
Chúc Dao bỗng nhớ tới Ích Linh lúc trước, hình như bất cứ người đàn ông nào gặp phải cô ta đều sinh ra thiện cảm, đến cả Hạt Vùng lúc hóa thành hình người cũng không cách nào kháng cự. Ban đầu cô còn nghĩ là do
mắt chăm chú như thể đang chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp đẽ nhất thế gian.
Da gà da vịt của Chúc Dao ngay lập tức nổi lên rần rần, cũng không biết có phải do bị dị ứng cơm chó hay không nữa?
Hi, bạn học Tiểu Vũ!
Chúc Dao cười ái ngại:
Xin chào, ta là Mã Lương.
Pháp Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay đặt bên người siết chặt lại, lạnh lẽo nói:
Tào Tể lại dám dĩ hạ phạm thượng, động đến người của ta. Cũng đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả giá rồi, bằng không chúng lại thật sự nghĩ Quỳnh Vũ ta sợ chúng!
Sao cứ thấy có khí thể nam chính bá đạo tổng tài.
Nguyên gốc là
EEE8 - Thiên lương vương phá
: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là
trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản thôi
, xuất phát từ tiểu thuyết đam mỹ
Chàng vệ sĩ nóng bỏng của tôi
, giờ để chỉ kiểu
nhân vật tổng giám đốc khoa trương quá độ, show off không cần thiết.
Sớm muộn gì ta cũng sẽ giải quyết ả đàn bà ác độc đó.
Pháp Vũ bá đạo tuyên bố, bỗng dưng hắn ta quay đầu nhìn cô, ngữ khí lạnh hẳn xuống:
Thời gian này, tốt nhất là ngươi an phận cho ta, đừng có dấy lên suy
nghĩ xấu xa nào, bằng không ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Pháp Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn cô với ánh mắt
xem như người biết điều
, sau đó hắn ta phất ống tay áo sải bước rời khỏi, toàn thân toát lên sự bá đạo ngầu lòi.
Chúc Dao:
...
Thánh nhân...
Tiếng nói của Linh Thiên lại vang lên:
Ta đã nói mà, Tiểu Vũ có phải rất đáng yêu không?
Pháp Vũ giải thích với cô. Nhớ lại những gì diễn ra trong điện, vẻ mặt hắn ta như thể ăn phải sâu bọ gì đó buồn nôn lắm.
Diễn biến câu chuyện xảy ra quá nhanh, cứ như vừa bị vòi rồng quét qua. Thì ra gã Pháp Vũ này còn là một gián điệp hai mang?
Đúng rồi, muội sao rồi? Ban nãy có bị thương không?
Pháp Vũ hơi vội vàng kéo em gái Linh Thiên dậy kiểm tra tỉ mỉ một hồi, lôi lôi kéo kéo chỗ này, nhìn nhìn ngó ngó chỗ kia. Thấy cô ta hoàn toàn không có gì đáng
Vào lúc ấy, sư phụ nào đó canh giữ cổng trời đã lâu: Sao đồ đệ vẫn chưa thấy lên vậy?
Em gái Linh Thiên kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho Pháp Vũ, còn cường điệu nhấn mạnh chuyện Chúc Dao vốn không phải tới hại cô ta cũng chẳng phải tới đoạt xác, mà là đồng đội phe mình. Pháp Vũ nhíu
mày, cuối cùng cũng bị những lời này của em gái thuyết phục,
Trên người ả có một loại pháp lực rất đặc biệt.
Hắn ta nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nặng nề:
Ta thấy pháp lực ấy có thể ảnh hưởng tới việc vận hành linh lực xung quanh, e là tu vi càng cao thì sẽ càng dễ trúng
chiêu.
Ý ngươi là những người đàn ông xung quanh cô ta đều bị khống chế bởi cái này?
Chúc Dao kinh ngạc, có dự cảm sắp mở ra tình tiết ẩn giấu bên trong.
Đáng yêu cái con khỉ ấy, lật bàn! Rõ ràng là đáng sợ hiểu không hả?
Em gái Linh Thiên à, em đã có chàng trúc mã trung thành ngoan ngoãn thế này, còn gọi chị đây đến làm gì? Đến xem các người dưỡn dẹo với nhau à?
Tối hôm ấy rốt cuộc Chúc Dao cũng biết được mục đích mình tới đây để làm gì, không ngờ là để ngăn cản nữ chính tập kích ban đêm!
Chính vì nhìn thấy những điều này, cho nên cô mới không ngăn cản cô em Linh Thiên kể hết mọi chuyện cho hắn ta.
Em gái giải thích cho Pháp Vũ một lượt, rồi mới quay trở về đan điền, nhường thân xác lại cho Chúc Dao.
Trước mắt Chúc Dao hoa lên, mới ban nãy Pháp Vũ vẫn còn ở trong màn hình đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt. Bàn tay vẫn còn đang vô cùng cẩn thận đỡ lấy cô, nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt tuấn tú, ánh
Ấy...
Chẳng phải đã hứa với Linh Thiên sẽ làm bạn bè ư?
Đã hiểu chưa?
Dạ vâng, thưa sếp! Không vấn đề gì hết, thưa sếp!
ghế chưởng môn của Linh Thiên điện?
Nà ní?
Sao tư5ởng ông anh là fan não tàn của nữ chính? Cách bắt đầu câu chuyện này sai quá sai rồi!
Dù sao phàm là tu sĩ ít nhiều gì cũng có vài phần cao ngạo khác với người thường, sao có thể cam tâm chung vợ với người khác? Hơn nữa, còn có thể hòa bình chung sống với nhau, đúng là quá là bất thường. Mà trong
những người ấy lại còn có một con yêu thú cấp mười, trong khi ham muốn độc chiếm của yêu thú đối với bạn đời mạnh đến thế nào không cần nói thêm nữa, chẳng phải lúc trước nguyên nhân chủ yếu khiến Ích Linh
biến thành BUG là vì cô ta trêu vào yêu thú đó sao?
đối phương có hào quang nhân vật chính, nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì nếu như hào quang nhân vật chính này cũng giống như pháp bảo linh lực, có thể tu luyện mà có thì sao?
Trên người Phàn Chỉ San cũng có thứ đó ư? Nhưng cô đọc trong kịch bản, bọn đàn ông thuộc hậu cung của cô ta vốn không phải vừa gặp đã yêu, mà là trong quá trình tiếp xúc mới dần dần nảy sinh thiện cảm, sau đó
mới yêu sâu nặng đến chết đi sống lại. Nhưng theo cách nói của Pháp Vũ, những người này đều là do chịu ảnh hưởng của pháp lực đặc thù trên người cô ta, thời gian càng lâu ảnh hưởng càng mạnh, nghe cũng rất có lý.
Cô đang ngồi thiền dở thì đột nhiên cảm nhận được một luồng gió mạnh ập tới, khiến cổng nhà lao hình thành bởi cột sáng của trận pháp đột ngột biến mất. Cô nhìn của nhà lao trống không trước mặt mấy phút liền,
không hề động đậy ngồi nguyên tại chỗ.
Nửa canh giờ sau, tựa như không kiềm chế được nữa, một bóng người xuất hiện ở trước cửa.
Là ngươi à.
Chúc Dao vẫy vẫy tay.
Phan Chỉ San lạnh lùng nhìn cô, không còn một chút yếu đuối nào lúc trước:
Vì sao ngươi không đi ra?
Chúc Dao nguýt cô ta một cái:
Cái kiểu của lao đột nhiên rộng mở thể này rõ ràng là có người muốn dụ ta đi ra. Đã biết rõ còn dùng mạng lên tận cửa, ngươi nghĩ ta ngốc chắc.
Kiểu này rõ ràng là muốn nói, mau ra
đây nào, chỗ ta có cái hang sói. Tình tiết não tàn kiểu này đã diễn nhàm trong phim rồi, đi ra ngoài chắc chắn không có kết quả tốt.
Cũng có chút thông minh đấy.
Phan Chỉ San cười lạnh một tiếng:
Chẳng trách trên người lại có số mệnh lớn như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.