Chương 271: ĂN BÁM VỢ CŨNG LÀ MỘT LOẠI BẢN LĨNH!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 999 chữ
- 2022-02-04 03:39:58
Tần Nguyên cười gượng vài tiếng rồi nhắc nhở đầy thân thiện:
Sếp ơi, cháu và Tô Hòa không thiếu tiền.
Tần Nguyên nghe th8ấy tiếng thở hổn hển vì bị chọc tức của lãnh đạo ở đầu bên kia điện thoại, anh vẫn biết chừng mực:
Thưa sếp, cháu không có ý kiế3n gì với đề nghị của ngài, nhưng cháu không dám chắc Giáo sư Tô vui vẻ hay là mất hứng đâu nhé! Dù sao thì ngài cũng biết tính cô9 ấy rồi đấy, nhỡ đâu cô ấy nghe tin ngài không cho cháu nghỉ phép liền kéo ngài vào danh sách đen trong cơn tức giận thì đến lúc 6đó ngài đừng trách cháu không nhắc nhở!
Đúng là Tần Nguyên không sợ thật, dù sao thì nhà họ Tần cũng chỉ còn một mình anh sống lẻ loi. Hơn nữa, với quan hệ cấp trên cấp dưới bao nhiêu năm qua, Tần Nguyên đã sớm hiểu rõ tính cách của vị cấp trên này. Trong điện thoại, ông không kiên quyết từ chối tức là ông đã phê chuẩn rồi!
Tần Nguyên cúp điện thoại, lòng vui phơi phới. Anh gấp rút liệt kê tất cả nhiệm vụ mà Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia cần hoàn thành trong vòng ba tháng tiếp theo thành một danh sách rồi dùng khối thủy tinh trên bàn làm việc đè lên. Sau đó, anh vội vàng về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Cấp trên của Tần Nguyên bỗng khó thở, cảm thấy trái tim như bị người ta đâm một 5nhát. Thế nhưng những gì Tần Nguyên nói đều là thật, ông không thể phản bác, chỉ đành hậm hực cúp điện thoại, đợi tới khi nào gặp Tần Nguyên rồi trêu tiếp!
Nhà họ Tần là dòng dõi võ tướng, sao lại mọc ra một tên nhát gan như Tần Nguyên thế nhỉ?
Vinh Dự thấy người vừa bước vào là Tô Hòa thì sắc mặt tốt hơn một chút nhưng vẫn còn hơi buồn bực. Ông chỉ vào tập tài liệu trên bàn:
Còn không phải cấp trên tự dưng ấm đầu, chỉ đạo vớ vẩn sao! Nghĩ thì hay lắm nhưng đến lúc thực thi chính sách, người bên dưới nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách giải quyết. Tin tức đã công bố rồi, cô nói xem phải làm sao bây giờ?
Tô Hòa nhướng mày suy đoán:
Là chuyện liên kết đào tạo kia ư?
Chẳng những nó không quản nổi vợ mình mà còn cáo mượn oai hùm dựa hơi vợ, sao lại có bản lĩnh thế cơ chứ!
Nó không sợ làm mất mặt nhà họ Tần sao?
Có câu
mẹ quý nhờ con
, trước kia Tần Nguyên không có cảm xúc đặc biệt gì đối với câu nói này. Tuy nhiên sau chuyện này, đột nhiên anh nhận thấy lợi ích của
quan hệ bám váy vợ
.
Tuy tình huống của anh không dính dáng gì tới câu
mẹ quý nhờ con
nhưng có thể gọi là
chồng quý nhờ vợ
đó!
Đương nhiên Tô Hòa sẽ không bỏ sót các Chủ nhiệm khoa, dù sao thì cô cũng từng họp với họ mấy lần, nhất là Chủ nhiệm khoa Cơ khí, khoa Kiến trúc và khoa Máy tính. Tiếp theo là một số người quen của Tô Hòa ở Thanh Đại, ví dụ như Giáo sư Vương Bồi Phong khoa Ngoại ngữ và người quản lý thư viện nơi cô thường đến. Tính ra thì chỉ riêng Thanh Đại thôi mà cô đã phải phát tầm sáu mươi tấm thiệp mời, mỗi tấm thiệp mời tương ứng với cả nhà của một vị khách trong ngày cưới.
Tô Hòa đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Sau này khi đến khách sạn đặt bàn, cô phải tìm Nhĩ báo thần
biết tuốt
tính toán xem rốt cuộc có bao nhiêu khách, phải đặt bao nhiêu bàn tiệc mừng.
Ở một nơi khác, Tô Hòa phát hết thiệp mời đã chuẩn bị sẵn cho khoa Y Đại học Thủ Đô, sau đó lại đến tòa nhà hành chính của Thanh Đại. So với mấy vị lãnh đạo cấp cao bên Đại học Thủ Đô cô không hay gặp mặt thì ở Thanh Đại, cô có nhiều người quen hơn.
Mặc dù có một số người không thân với cô lắm, song mọi người từng họp chung vài lần trong các cuộc họp, cũng có thể coi là quen biết sơ sơ, trước kia còn cùng tụ tập liên hoan nữa, vì vậy Tô Hòa dứt khoát thêm ban lãnh đạo trường Thanh Đại vào danh sách khách mời.
Nếu chuẩn bị nhiều món ăn thì khó tránh khỏi lãng phí, mà nếu chuẩn bị ít, không đủ ăn thì đến lúc đó người ta lại cảm thấy cô keo kiệt.
Ài, đây chẳng phải chuyện đơn giản!
Khi Tần Nguyên lái xe đến Thanh Đại, Tô Hòa vừa than thở vừa đi vào văn phòng của Vinh Dự, bị bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trong văn phòng dọa hết hồn.
Vinh lão, có chuyện gì thế?
Tô Hòa hỏi đầy kinh ngạc.
Mặc dù nghe có vẻ giống ăn bám vợ, nhưng trong lòng Tần Nguyên lại đang mừng thầm:
Có điều kiện ăn bám vợ cũng là một loại bản lĩnh đúng không? Người khác muốn ăn nhưng chưa chắc đã ăn được đâu!
...
Vinh Dự giận dữ đáp lời:
Không phải chuyện đó thì còn có thể là chuyện gì chứ?
Vinh Dự thấy Tô Hòa đặt cái gì đó màu đỏ lên bàn, bèn vui vẻ cầm lên mở ra xem. Xem xong, ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tâm trạng buồn bực vì chuyện liên kết đào tạo lập tức tan thành mây khói trong nháy mắt. Ông hỏi Tô Hòa, mặt mày rạng rỡ:
Giáo sư Tô, cô sắp kết hôn ư?
Tô Hòa gật đầu:
Vâng, hai ngày nữa ạ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.