• 534

8.


Số từ: 893
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Tôi bước ra ngoài phòng phỏng vấn của Citi. Tôi quét qua danh sách các công ty còn lại trên bảng. Các công ty khác chỉ trả bằng nửa Citibank thôi. Tìm thấy một ghế trống, tôi bèn ngồi xuống và nhắm mắt lại cầu nguyện. Thượng đế hiện ra trước mặt tôi.

Chào Thượng đế,
tôi nói,
con đã nói một điều không phải sự thật trong buổi phỏng vấn hôm nay. Nhưng con muốn công việc đó, thưa ngài.


Họ không muốn nghe sự thật. Cho nên như thế cũng OK thôi,
Thượng đế nói.
Nhưng đó không phải là điều mà con nên lo lắng.


Thế con nên lo lắng về điều gì?


Con đã sống với một người con gái trong hai năm.


Con yêu cô ấy, thưa Thượng đế,
tôi nói.

Yêu là chưa đủ. Con biết con phải làm gì mà.


Con sẽ làm, con chỉ cần thời gian.


Con sắp hết thời gian rồi. Bốn phút nữa, ta có thể để công việc ngân hàng cuối cùng vuột mất khỏi tay con đấy,
Thượng đế nói.

Đừng, Thượng đế, con muốn Citibank.


Ta muốn con làm điều cần phải làm trước.


Làm thế nào ạ?
Tôi mở mắt ra. Tôi nhìn sang phòng HLL. Ananya đã vào trong phòng. Tôi lại nhắm mắt lại.
Làm thế nào?
tôi nhắc lại.
Cô ấy đang phỏng vấn. Con hứa sẽ làm điều đó sau khi con nhận được công việc ở Citibank.


Ta không tin con. Mà tùy con thôi. Nếu con không nghe lời ta, ta không nghe lời con,
Thượng đế nói.
Tôi mở mắt ra. Tôi có ba phút. Ananya sẽ giết tôi nếu tôi vào trong phòng đó. Nhưng một giọng nói bên trong tôi bảo với tôi rằng nếu tôi không đến với cô, giám đốc điều hành toàn quốc của Citi hoặc Rahul hay Devesh có thể sẽ quyết định bất lợi cho tôi. Tất nhiên, lý trí của tôi biết rằng tôi đang hoàn toàn ngớ ngẩn. Hai sự kiện chẳng có gì liên quan cả. Nhưng lý trí của chúng ta chỉ biết có chừng đó. Có lẽ, những sự kiện và duyên số lại có liên quan. Tôi chạy tới phòng HLL.

Xin lỗi anh,
tình nguyện viên đứng ở cửa chặn tôi lại.

Tôi cần phải vào bên trong,
tôi nói,
khẩn đấy.


Có một cuộc phỏng…

Tôi ẩy người đó ra để vào. HLL đang tiến hành vòng phỏng vấn cuối cùng trong một phòng học. Ban tuyển dụng của công ty ngồi trên dãy ghế đầu của lớp học còn ứng viên ngồi trên ghế của giảng viên.
Ananya đối mặt với hội đồng năm người lớn tuổi trong căn phòng. Cô đang huơ tay làm động tác minh họa trong khi nói.
Thị trường khu vực nông thôn không cần những sản phẩm khác biệt. Họ cần khả năng chi trả…
Cô ngừng lại giữa chừng khi nhận thấy tôi. Lông mày cô nhướng lên kinh ngạc và giữ nguyên ở đó.

Gì vậy?
một ông khoảng sáu mươi tuổi quay sang tôi.
Mặt Ananya chuyển sang hồng, rồi đỏ. Sự phối hợp màu sắc tương ứng là hậu quả của ngượng ngùng và tức giận.

Tôi cần nói chuyện với cô ấy,
tôi nói chậm rãi, nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng.

Không đợi được sao?
người đàn ông lớn tuổi đó hỏi.
Cô ấy đang phỏng vấn vòng cuối. Tất cả quản lý cấp cao của chúng tôi đều ở đây.


Không thể đợi được,
tôi nói.

Mọi việc ổn chứ?
một thành viên khác hỏi.

Vâng, tôi chỉ cần một phút thôi,
tôi nói và ra hiệu cho Ananya ra ngoài.

Gì cơ? Nói luôn ở đây đi anh,
cô nói và nhìn tôi bực dọc.
Tôi thấy vẻ mặt bối rối của hội đồng. Tôi bước tới chỗ Ananya.

Gì thế?
cô thì thào.
Anh mất trí rồi sao?

Tôi quỳ xuống cạnh cô, miệng tôi kề tai cô.
Anh xin lỗi, mọi việc thế nào?
tôi thì thào.

Krish Malhotra, tốt hơn hết thì chuyện này phải quan trọng đấy. Gì thế?
cô thì thào, đủ để cho cả hội đồng nghe.

Ananya Swaminathan, anh, Krish Malhotra, yêu em say đắm và muốn luôn luôn bên em. Ngoại trừ những lúc đi làm, tất nhiên rồi. Em lấy anh nhé?

Ananya há hốc miệng. Cô hết liếc hội đồng tuyển dụng lại liếc tôi.
Krish,
cô nói. Cô cố hết sức kìm lại, nhưng rồi một giọt nước mắt trào ra khỏi đôi mắt được kẻ vẽ công phu của cô.

Mọi việc không sao chứ?
một thành viên hội đồng hỏi khi ông ta nhận ra sự bồn chồn của Ananya.
Tôi hy vọng đó không phải tin xấu.

Ananya lắc đầu và uống một ngụm nước trong cốc nước trước mặt cô.
Không, nó chẳng xấu tẹo nào. Là tin tốt.


Ananya,
tôi lại thì thào. Hai đầu gối tôi ê ẩm vì tì xuống sàn cứng phòng học.

Giờ thì sao nào?


Vậy là em đồng ý? Em sẽ ở bên anh, mãi mãi?
tôi hỏi.
Cô bặm môi để che giấu nụ cười.
Đúng, đồ ngốc ạ. Em sẽ luôn bên anh. Chỉ là không phải ngay lúc này. Thế nên, đi đi!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.