Phần II - Chương 3
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1328 chữ
- 2020-05-09 01:54:08
Số từ: 1323
Nguồn: downloadsach.com
Ở làng Phước Sơn, đêm nay, dẫu trăng có sáng vằng vặc thì một sự thật đang như một bóng tối choàng phủ lên tâm hồn Hoa - gia đình thầy giáo Khang dẫn lễ hỏi. Tại bộ bàn ghế ở gian giữa nhà, trước bàn thờ, ngồi bên phải là bà Nhương và người con rể, bên trái là ông mối và mẹ của Khang. Ở dãy ghế băng đặt phía sau là đám con trai, con gái chừng dăm người, áo quần khá tươm, người bên họ nhà trai. Giữa bàn là hai mâm lễ hỏi, một mâm gồm hai buồng cau, hai chai rượu, trầu, còn mâm kia chồng đầy bánh chưng.
Mọi người vừa hút thuốc, uống nước, kẻ ăn trầu, ông mối có làm thêm chén
nước cay
, vừa trò chuyện rôm rả - Câu chuyện của họ phần lớn xoay quanh các đề tài hôn nhân, rồi đạo đức trai gái… Họ còn nói tới cả chuyện Luyến và Thìn.
Ông mối làm xong một hơi rượu
khà
một tiếng đưa tay quẹt hàng ria mép, rồi cũng với giọng rượu khè nhè:
- Ông cha đã nói,
Cá không ăn muối cá ươn, con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư
. Cha mẹ kiếm nơi kiếm chốn cho chẳng nghe, trai đường gái chợ, làm xấu xa cả họ hàng.
Bà Nhương tỏ ra ăn ý:
- Đến như cháu trong nhà, nếu mẹ mà không kèm cặp thì cũng dễ bắt chước, học đòi bầu bạn. Các anh thì đi vắng, chị đã lấy chồng, ở nhà có một mẹ, một con. Nó từng chết đi, may có bộ đội cứu sống, công cha nghĩa mẹ chưa có gì đền đáp. Vô lẽ không nghe lời tôi, lời anh nó được…
Người này câu nọ,kẻ nọ câu kia, chừng như người ta cũng muốn trò chuyện to lên để cho trong nhà Hoa nghe thủng chuyện đời, luân thường đạo lí…Hẳn rằng mọi người không đều không hay biết, Hoa đang như bị vò xé đến nát ruột nát gan về lễ ăn hỏi cưỡng bức này.
Tình yêu chỉ mới chớm nở, thường là mặn nồng, da diết, song, vì e lệ, Hoa chưa nói được với mẹ với anh. Thầy giáo Khang thì liều lĩnh đeo đuổi ở thế mạnh của mình là đã chiếm được hoàn toàn tình cảm của gia đình. Địa chỉ của Liêu gửi cho Hoa ngày nào đã bị Khang đốt cháy cùng với lá thư và tấm ảnh Liêu. Biết làm sao đây, tính sao đây? Nếu chỉ có khóc thì nước mắt cũng chẳng đủ để khóc cho tới ngày… Trong óc Hoa có khi bỗng lóe lên tia chớp liều lĩnh sau những lúc suy nghĩ dồn tới đường cùng. Tin Liêu, từ sau lá thư bị đốt, đến nay xem như biền biệt, hoàn cảnh chiến tranh, tin tức, thư từ đâu dễ gì…
Khi nghe ngoài nhà người ta bàn tới chuyện tháng chạp này sẽ tổ chức lễ cưới, Hoa lạnh buốt cả người như gặp phải cơn gió độc, từ xương sống, đến chân tay cứ thế mà uốn lả, run run. Hoa bỗng xô cửa sau, chạy ra khỏi nhà, như đang cố chạy thoát cái ngày tháng chạp ấy. Đôi chân Hoa như không còn là của Hoa nữa, cứ đạp bừa lên ánh trăng, không biết sẽ dẫn tới đâu nữa.
Như một kẻ mất hồn, Hoa đến với bến nước, bờ sông. Nơi ngày nào tưởng đã đón cô ra đi, nơi chính cô đã được bọc trong vòng tay Liêu để trở lại với cuộc sống… Cũng gốc xoan mà Hoa đang tựa mình, ngày nào ở nơi đó, cô đứng ngắm nhìn theo Liêu bơi lội giữa sông như một con rái cá…Tóc đã xỏa ra ba mái làm cho nét mặt Hoa qua ánh trăng thêm ảo não, nước mắt giọt ngắn, giọt dài. Hoa ngửa mặt lên trời như để cầu van đằng thiêng liêng, xin được rủ lòng thương…Không, Hoa đang thầm đối thoại với người yêu:
Anh Liêu ơi! Sao anh không về? Anh có biết em đau khổ thế này không? Em hóa ra người phụ bạc ư? Không, không bao giờ em biết phụ anh! Anh ở đâu, gửi thư về gấp cho em! Về mà cứu lấy em lần nữa! Anh Liêu ơi! Em biết làm sao được đây?...
Từ ba tháng nay, theo ý định người anh đầu của Hoa, thầy giáo Khang dạy học gần đấy, đã trọ lại trong nhà, sớm tối đi về, còn kèm cặp cho Hoa học hành. Một lần, bà Nhương bị ốm, thầy giáo đã hết lòng chăm lo thuốc thang…Cứ thế, tình cảm giữa gia đình Hoa với thầy giáo càng đằm thắm, sâu sắc.
Còn Hoa, vì tình thương của mẹ, của các anh chị, phần vì luân thường đạo lý, không dám cưỡng lời, đành nuốt khổ đau, mong chờ ngày Liêu sớm trở lại. Hoa cũng không ngờ tới mọi việc đã được người ta tính toán, đẩy nhanh đến ngày… Hoa hoàn toàn không chút mong chờ…
Trước mắt Hoa lúc này, dòng sông Gianh trôi nghiêng nghiêng dưới trăng lạnh, lấp lánh như tráng bạc, sóng nước đang triền miên nức nở với bờ Hoa nhìn xuốngsông, kỷ niệm đang từ mặt nước hiện hình đến với Hoa. Vẫn trên tảng đá kia, Liêu vẫn ngồi đấy. Giữa sống hai con thuyền buồm trắng nối nhau trôi xuôi về hạ bạn…Bỗng nhiên Liêu lao mình ra giữa sông, bơi theo thuyền… Hoa vẫn tựa mình bên gốc xoan, như người trong cơn mê sảng, ngỡ rằng, cô có thể thanh thản xuống sông thả mình trôi dạt, chìm đắm với kỷ niệm đang kêu gọi.
Khang đi tìm Hoa, ra tới đây trông thấy Hoa đứng bên gốc xoan bến sông trong đêm vắng vẻ, liền lên tiếng, giọng run run, sợ hãi:
- Hoa! Hoa! Sao em lại ra đây?
Hoa như chưa ra khỏi cơn mê sảng, không để ý, không hay biết gì đến Khang.
Khang chưa dám lại gần Hoa:
- Hoa? Sao em lại ra đây?
Bây giờ Hoa mới từ từ quay lại với Khang, sắc mặt vẫn bơ phờ dưới ánh trăng.
- Thầy không biết ư?
Khang bước tới gần Hoa:
- Vì sao thế em?
Hoa nhìn thẳng vào mặt Khang:
- Vì thầy. Thầy làm tôi phải khổ đau đến thế này đây!
Khang rất sợ chuyện không hay sẽ xảy ra. Anh vẫn đang run:
- Có gì, em cứ nói thật cho anh biết. Em hãy về nhà! Việc gì em phải ra đây?
Giọng nói của Hoa trở nên cứng rắn:
- Lá thư hôm trước tôi bỏ trong vở bài tập cốt để thầy xem mà biết chuyện. Sao thầy lại đốt thư và ảnh của anh Liêu đi?
- Anh không ngờ, nếu biết đến nông nỗi này, anh chẳng đeo đẳng làm gì cho em khổ tâm, mà tình cảm của anh cũng bị tổn thương.
Sau câu trả lời của Khang, lòng Hoa phần nào bớt thất vọng. Cô nói với Khang đầy chân thành:
- Thầy hiểu cho, tôi đã yêu anh Liêu từ lâu, khi mới gặp nhau, không phải sau khi anh ấy cứu sống tôi. Tôi không thể quên anh ấy được. Thầy nên biết thông cảm cho tôi. Đời thầy còn thiếu gì nơi xứng đáng.
Khang đứng lặng đã hết run, ra chiều suy nghĩ.
Giọng Hoa trở nên ấm áp:
- Công lao thầy đi sớm về tối, từng chăm sóc mẹ em lúc ốm yếu, em xin nhớ. Nhưng, đời em chỉ có một anh Liêu…
Khang cắn môi hồi lâu, đoạn ngước lên với Hoa:
- Được, em cứ về đi! Tôi không để em phải đau khổ.