Phần III - Chương 3
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1174 chữ
- 2020-05-09 01:54:08
Số từ: 1169
Nguồn: downloadsach.com
Ngày hôm sau, Liêu cắm đầu đi miết chỉ nghỉ trưa lại bên một gốc cây ven đường, mở nắm cơm bà cụ gói cho, có ít dưa chua, ăn xong lại lên đường, đến chiều thì tới Phong Nha, một làng ven chân núi Trường Sơn và gặp đơn vị tại đó. Theo kế hoạch tiến quân vào Đông - Xuân của trên, đơn vị của Liêu đã băng Trường Sơn được một ngày, đêm nay đang trú quân bên một con khe giữa rừng. Chiến sĩ ngủ ngon dưới mái lán lợp vải bạt, vải nhựa, hoặc lá chuối rừng sau một ngày hành quân đường rừng, trèo đèo, lội suối mệt nhọc, vất vả.
Đêm nặng nề đè xuống khe rừng, lũng núi. Đó đây mỗi lần đều được đốt một đống lửa to ở ngoài cửa vừa chống thú rừng vừa xua tan khí lạnh. Xa xa vọng đến tiếng mang lác, báo gầm, muốn nói cho con người hay rằng. Đêm ở rừng còn nhiều bí hiểm.
Ngoài hai người trực gác đầu và cuối địa điểm đóng quân, đêm nay chỉ có một mình Liêu trằn trọc không sao nhắm mắt ngủ được, tình cảm đang bị dày vò. Đã mấy lần anh nằm, lẩm nhẩm đếm từ một trở đi, ước đến con số hàng vạn hàng vạn mà vẫn không chợp mắt được một lúc. Liêu cũng cần ngủ để lấy sức cho chặng đường dài theo chiến dịch. Song, óc nghĩ như vậy mà lòng lại dằn vặt hướng khác. Anh bèn rơi khỏi trấn thủ tới ngồi bên bếp lửa. Chỉ còn có ngọn lửa leo heo cháy bò ra quanh mấy gốc củi, đủ rọi một làn ánh sáng mỏng vào khuôn mặt phờ phạc, trầm ngâm của Liêu. Một làn gió hút theo khe núi làm ngọn lửa lay động rung cái bóng của Liêu in lên mấy bức màn màu cỏ úa phía sau, màn cũng đang gieo gió phập phồng trông chẳng khác gì những tấm mạng nhện khổng lồ.
Bất giác Liêu thở dài… Anh vẫn đang nghĩ tới Hoa.
Vô lẽ một người con gái nết na, dễ thương như vậy lại là kẻ bạc tình
Liêu nhìn vào những vò củi nổ lách tách, ngỡ bàn tay ai đang búng cho tàn lửa bay lên đẹp tựa bụi vàng. Phải chăng lúc này Liêu đang yêu, càng da diết với
kẻ bạc tình
ấy hơn bao giờ hết. Tối hôm kia, khi Liêu vừa theo kịp đơn vị ở Phong Nha, chừng như thấy anh có vẻ buồn, chính trị viên Xuân có hỏi chuyện. Liêu cũng đã tâm sự sơ sơ với Xuân về mảnh tình riêng của mình. Chính trị viên chẳng những không thông cảm mà còn ném ra một câu:
Ôi dào…con gái ngày nay, thay tình yêu như thay áo lót đừng dại mà thủy chung với nó, ông ạ…
Liêu đã buồn lại thêm bực
đúng là một gã thối mồm
. Dẫu sao Liêu cũng không thể nghĩ xấu về Hoa được
. Hẳn rằng cô ta đã lấy chồng bởi vậy mới không hề thư từ gì cho mình từ đấy. Song… có thể do thế này, bởi thế nọ, cảnh đời thiếu gì cảnh éo le…
Liêu đưa mắt nhìn lên những ngọn núi thuộc đỉnh Trường Sơn đen ngòm, cao ngất, từ bi, đứng trong đêm dài thăm thẳm. Thỉnh thoảng, tiếng một con chim từ quy vọng lại, buồn đến xé ruột! Con suối lây buồn cũng đang năng nỉ, tỉ tê. Chỉ có mấy con rái cá là không biết buồn, cũng không ngủ, bơi lội bì bà bì bõm suốt đêm.
Tình yêu, mình vội dính vào làm gì để cho con người ta phải điên đảo thế này!
Liêu ném cả điếu thuốc chưa cháy hết nửa trên tay vào bếp, tự trách mình:
Người đã lấy chồng rồi mình còn ngồi mà nghĩ ngợi vớ vẩn!
Liêu đưa tay cởi than, nhóm lại củi cho bếp lửa cháy bùng lên.
Một trận gió lùa từ đâu tới, khí núi cũng lùa theo lạnh buốt người. Lá rừng trút theo gió ào ào. Mưa ngàn ập đổ đến. Mưa như bưng nước mà trút. Giấc ngủ của các chiến sĩ đành phải bỏ dở. Họ vùng cả dậy, xếp vội chăn màn, ngồi ôm súng, tựa lưng vào nhau, lắng theo những giọt nước dột từ mái lán, chảy róc rách vào cổ áo. Giữa lúc này, các chiến sĩ lại thấy rất cần đến tiếng cười reo, hò hát để chống đỡ, trấn áp cảnh gian khổ đang đến. Còn Liêu, anh đã dẹp ngay được mọi suy nghĩ tản mạn, vội khoác áo vải bạt, tay cầm đèn bin đi qua từng chiến sĩ, xem xét tình hình bảo quản vũ khí và cơm gạo của đơn vị.
Mưa vẫn trút nước. Những thân cây già cỗi đổ ầm ầm. Đá vỡ tứ tung trên đỉnh núi. Nếu ai chưa sống quen với núi rừng gặp cảnh này hẳn sẽ cảm thấy con người chỉ bé nhỏ mong manh như bọt nước trước thiên nhiên. Chỉ cần một cành cây khô rơi xuống cũng đủ đập nát, giết chết con người. Mưa càng lâu càng lo nước suối đã nhanh chóng dềnh lên ngập mấy cấp đá.
Liêu có hay được rằng cũng trong lúc mưa bão này bên kia núi, Hoa đang sống như anh giữa các đoàn dân công, dễ thường còn thiếu thốn nhiều lần hơn so với bộ đội, chỉ có áo tơi, nón lá thi gan với trời đất, đâu có quần áo, chiếu chăn đủ ấm.
Hoa và Thìn, hai cô gái trong đoàn dân công Tuyên Hóa đang xung phong đứng giữa mưa, lấy tơi của mình căng ra che chở, bảo vệ bếp lửa, chờ hết mưa là anh chị em có lửa vào sưởi ngay, sáng ngày mai khỏi vất vả nhóm bếp. Mưa ào ào gội lên đầu hai cô gái, nước theo tóc chảy thành dòng xuống lưng như suối. Thế mà, qua mưa gió, họ vẫn trò chuyện được với nhau.
Hoa ghé sát tai Thìn nói rõ to:
- Giá mà, Tân không bị thương ở tay thì cũng đi phục vụ chuyến này với bọn mình, Thìn nhỉ!
Thìn cũng hỏi thật to vào tai Hoa:
- Cả hai vợ chồng cùng một khóa dân công?
- Ừ nhỉ.
Họ cười với nhau giữa mưa đêm.
Sau đó, chừng cảm thông được với tâm tư bạn, Thìn kiếm lời động viên Hoa:
- Chúng tôi đành chịu vậy. Còn chị - Thìn đổi giọng – chuyến này thế nào cũng gặp được anh Liêu. Chà, anh chị cùng gặp nhau tại mặt trận mới đẹp, làm sao! Tha hồ mà tâm sự nhé. Giá được
tuyên bố lý do
tại mặt trận mới thích, chẳng ai bằng.
Hoa sung sướng:
- Biết đâu đấy…