Phần III - Chương 4
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1731 chữ
- 2020-05-09 01:54:08
Số từ: 1726
Nguồn: downloadsach.com
Các đơn vị trong tiểu đoàn đã được nghiên cứu kế hoạch tác chiến trên sa bàn, sau khi đoàn cán bộ đi điều tra thực địa lần cuối cùng trở về. Không khí trận chiến đấu mở màn thật tưng bừng, háo hức. Đơn vị nào cũng mong lập công đầu trong trận đầu. Từ cán bộ đến chiến sĩ đều hạ quyết tâm riêng, đạt được thành tích chiến đấu cao nhất trong chiến dịch Đông – Xuân này.
Trong cuộc họp cán bộ toàn tiểu đoàn từ trung đội trưởng trở lên, sau khi trực tiếp giao nhiệm vụ tác chiến cụ thể cho từng đơn vị một, tiểu đoàn trưởng đã thông báo một quyết định của ban chỉ huy trung đoàn, làm mọi người sửng sốt:
Vì trận chiến đấu mở màn chiến dịch là quan trọng, để đảm bào thắng lợi đầu tiên, xét tư tưởng hiện thời của cán bộ các đơn vị, ban chỉ huy đoàn quyết định:
- Đại đổi trưởng đại đội 3, tiểu đoàn I, Trần Chí Liêu, tạm thời nghỉ công tác, ổn định tư tưởng.
- Đồng chí Nguyễn Mẹo, đại đội phó đại đội 3, thay quyền đại đội trưởng, chỉ huy đơn vị trong trận chiến đấu này.
- Tiểu đoàn I, đại đội 3, các đổng chí trên, chiếu quyết định thi hành, kể từ khi nhận được lệnh.
Mặt trận ngày…
Thay mặt ban chỉ huy trung đoàn
Trung đoàn trưởng ký.
………………………………………….
Cuộc họp cán bộ giải tán trong không khí khẩn trương để chuẩn bị cho giờ nổ súng. Mọi người ra về lòng rộn ràng. Chỉ riêng Liêu, thả từng bước nặng nề lững thững về đơn vị. Tư tưởng tình cảm của anh đang đứng trước một sụp đổ ghê gớm. Lý do cấp trên đình chỉ công tác của anh trong trận chiến đấu đã rõ. Nhưng cái điều chưa rõ thì cũng khó ai giải đáp được. Liêu vẫn chỉ huy đơn vị chiến đấu? Về tới lán, Liêu xót xa nằm vật xuống sạp. Chính trị viên Xuân, cùng một số cán bộ trung đội đã đến với Liêu, động viên an ủi anh vài ba câu, có lẽ để lấy lệ, vì họ thừa biết, nỗi buồn đau đó đối với Liêu quả thật là lớn.
Khoảng mười giờ đêm.
Hầu hết các chiến sĩ đã ngủ ngon sau khi chuẩn bị chu đáo cho bản thân cũng như đơn vị. Còn lại mấy anh đang loay hoay gói buộc bộc phá. Họ vừa làm, vừa rì rầm trò chuyện:
- Vui như tết các cậu nhỉ!
- Phải rồi, chúng mình đang gói bánh chưng đây
- Gói bánh chưng để
mừng tuổi
quan Tây.
Ngọn nến cà-boong thắp sáng, rọi thẳng vào những gương mặt đẫm mồ hôi của các chiến sĩ, nước da vàng ệu vì thuốc pháo.
Một cậu trương mắt tò mò:
- Đố chúng mày biết, tại sao ngày mai đại đội trưởng không đi chiến đấu?
- Nghe nói anh Liêu ốm.
Một cậu nhọn mồm nói nhỏ, giọng tham mưu con:
- Đại đội trưởng đang buồn vì thất tình, tin mật đấy, do đó mà không được chỉ huy đơn vị chiến đấu!
Anh chiến sĩ có đôi mắt thu, từ nãy đến giờ lúi húi gói bộc phá, giờ chắc ngứa tai,
xì
một tiếng rồi nói to lên:
- Thất tình thì đã sao? Chính tớ còn nhớ người yêu đây này! Chiến đấu là một lẽ khác. Ngày mai tớ đánh bộc phá cho các cậu xem!
- Tội nghiệp cho anh Liêu! Anh ấy đánh giặc giỏi đáo để.
Liêu đang ngồi trong lán nhìn ra. Hẳn rằng anh không nghe lọt những lời bàn tán to nhỏ của các chiến sĩ. Nhưng trong lòng anh đang rung lên vì xúc động, tình cảm và trách nhiệm có gì lẫn lộn:
Biết đâu rồi ngày mai, trong sớ những chiến sĩ đánh bộc phá ấy lại chẳng có người thôi nhìn thấy anh mãi mãi…!
. Liêu đứng lên, bước đến bên họ xem xét, trao dổi với họ về cách thức gói bộc phá, sao cho tốt hơn, sử dụng trong chiến đấu thuận tiện hơn.
Cùng lúc này, ở một góc lán, bên ngọn đèn làm bằng lọ pê-ni-xi-lin, đại đội phó Mẹo đang miệt mài đọc tài liệu
Chiến đấu ban đêm
. Mẹo là một trung đội trưởng chiến đấu rất can đảm, lúc nào cũng thích mở đợt phá khẩu, đánh ở mũi chủ công. Sau chỉnh quân chính trị, anh được đề bạt lên đại đội phó. Tuy thế, Mẹo còn có những nhược điểm như xử lý tình huống đôi khi còn chậm và hay liều.
Liêu đã lại lần đến với Mẹo. Anh trao đổi thêm với Mẹo một số kinh nghiệm chiến đấu, nhất là kinh nghiệm đánh địch ở trận địa có công sự dã chiến vốn là sở trường tác chiến của Liêu.
Tên tướng Na-va, tổng chỉ huy quân đội viễn chinh Pháp toàn Đông Dương, đang thiết kế trên chiến trường Trung Lào này một hành lang phòng thủ Trung Đông Dương, lấy con đường 12 làm trục. Mục tiêu đợt đầu của chiến dịch là đánh gãy nát hành lang phòng thủ của địch. Đại đội của Liêu có nhiệm vụ tấn công tiêu diệt một căn cứ ngoại vi của tập đoàn cứ điểm này.
Thời tiết Trung Lào đi vào mùa khô, ban ngày nắng chang chang, như đổ lửa kéo dài hàng mấy tháng liền không một giọt mưa. Lá rừng trút xuống mặt đất một lớp dày, khô như rang, chỉ cần một tàn lửa cũng đủ gây cháy hàng chục cây số rừng. Đêm đến thì lại hoàn toàn mát, nằm ngủ hơi lạnh đủ đắp một tấm chăn mỏng… Liêu đã quá quen với thời tiết ở đây, còn rất thích nữa là đằng khác. Đêm nay, dẫu rằng trời cũng rất mát, song Liêu vẫn không sao ngủ được.
Ngoài rừng những con chồn, con cáo đi ăn nửa đêm đuổi nhau chạy lạc xạc trên lá khô. Đêm về khuya.
Ba giờ sáng, một trời đầy sao. Những ngôi sao băng như thể đua nhau rụng, vạch lên nền trời những đường sáng cong cong cần câu. Sao rơi vào cõi vô tận.
Đơn vị bắt đầu xuất kích.
Tiếng súng đạn lách cách. Lời dặn dò, nhắc nhở thì thào.
Liêu đi theo đơn vị ra khỏi một bìa rừng thì dừng bước. Chẳng mấy chốc mà đoàn quân đã mất hút trên cánh đồng cỏ ngập sương. Liêu vẫn đứng tại chỗ, mặc cho sương thấm áo, lạnh vào tận ngực.
Bốn giờ rưỡi sáng. Gà rừng gáy le le đó đây. Chim cun cút rúc từng hồi ngoài bìa rừng trên nội cỏ.
Tiếng súng chiến dịch đã nổ!
Góc trời phía Tây trước mặt Liêu bỗng dậy lên giông bão sấm chớp! Cuộc chiến đấu sẽ rất ác liệt mở màn từ đấy.
Liêu cứ một mình đứng ở bìa rừng từ lúc đơn vị xuất kích tới giờ, nhìn về hướng trận đánh, chớp lửa rực sáng cả một vùng, tiếng súng lớn, súng bé rền vang… Hình ảnh cuộc chiến đấu như thể Liêu đang được tận mắt chứng kiến, trong khốc liệt có những phút giây thật rực rỡ, huy hoàng… Các chiến sĩ bộc phá đang nối nhau xông lên dưới ánh sáng hỏa pháo và làn đạn giặc để mở đột phá khẩu… Liêu vịn vào một cành cây lạnh ngạnh đầy gai, bóp chặt cành cây trong lòng bàn tay mà không biết đau.
Tiếng súng đôi bên cứ kéo dài, lúc cuộn lên dữ dội, khi thưa thớt, cũng có những phút im bặt như thể không xảy ra trận đánh, và sau đó lại rộ lên, khốc liệt hơn. Nghe tiếng súng cứ tiếp tục vọng vào tai, Liêu cảm thấy sốt ruột, lo lắng cho trận đánh mở màn của đơn vị.
Chân trời phía đông rạng sáng. Mặt trời đỏ rực như sắt mới ra khỏi lò, đã vươn lên khỏi rặng núi phía sau lưng Liêu. Tia nắng chiếu thẳng vào khu rừng anh đang đứng. Lá cây rừng phơi sương óng ánh dưới ánh mai.
Và, những tốp máy bay chiến đấu của địch, đã hớt hãi bay đến hòng cứu viện. Chúng nhào lộn, trút bom, trút đạn xuống trận địa! Liêu càng cảm thấy chính ruột gan mình cũng đang bị lửa đốt
Không hiểu tình hình ra sao mà gay go đến thế?
Máy bay thôi không bắn phá.
Tiếng súng ở trận đánh hoàn toàn tắt ngấm.
Liêu xem đồng hồ trên tay, đã tám giờ rưỡi.
Lác đác trên cánh đồng cỏ úa vàng dưới nắng, Liêu nhìn thấy những chiếc tải thương. Anh chạy ngay ra đón chiếc cáng đầu tiên, chưa tới nơi đã lên tiếng hỏi:
- Thế nào rồi các đồng chí?
Anh lính tải thương, mồ hôi trán ròng ròng dưới vành mũ nan, miệng cười rất tươi gương mặt mệt nhọc:
- Thắng oanh liệt lắm, đồng chí ạ. Đánh xong mới biết địch vừa được tăng cường, gần một đại đội ở điểm ta đánh, không phải một trung đội như phương án.
Liêu lật tấn vải dù xanh, xem ai nằm trên cáng, vết thương nặng nhẹ ra sao? Một khuôn mặt máu me bê bết dưới lớp băng trắng đan ngang dọc, Liêu nhận ra đôi mắt thau của Quân, bộc phá viên. Quân bị thương không chỉ ở đầu mà còn cả ở hai chân. Tuy vậy, anh còn rất tỉnh, đang mấp máy đôi môi dày bầm máu, nói:
- Em đã đánh đúng như lời anh dặn.
Liêu xúc động:
- Quân thấy trong người thế nào?
- Em mệt lắm.
Người lính cáng thương chợt nhớ một điều hết sức quan trọng luống cuống:
- Anh Liêu! Anh Liêu! Anh có thư anh Xuân gửi về. Chỉ có thương binh về đây thôi. Đơn vị phải tập kết nơi khác để nhận lệnh gấp. Thư trong túi em đây, anh lấy hộ. Có lẽ anh phải đến đơn vị tập kết gấp đấy.