Chương 4: Bài giảng về cái bóng
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 4436 chữ
- 2020-05-09 03:09:40
Số từ: 4431
Nguồn: thuquantruyen.com
Chào mừng đến Sheol I.
Kẻ diễn thuyết cao chừng hai mét. Khuôn mặt bà ta đối xứng tuyệt hảo: mũi dài và thẳng, gò má cao làm đôi mắt càng thêm sâu. Ánh nến luồn qua tóc bà ta, hắt trên làn da bóng loáng. Bà ta cũng mặc đồ đen như đám còn lại, nhưng tay áo và hai bên sườn viền vàng.
Ta là Nashira Sargas.
Giọng bà ta trầm và lạnh.
Ta là huyết bá của Tộc Rephaite.
Trò đùa gì thế này?
có tiếng thì thào.
Suỵt,
tiếng khác gắt.
Trước hết ta có lời tạ sự vì khởi đầu khổ sở khi các ngươi vừa tới đây, nhất là với những ai trong các ngươi thoạt tiên phải dừng chân trong Tháp. Đại đa số dân thấu thị đều mang ấn tượng mình sắp đối diện án tử hình khi được vời về cộng đồng này. Chúng ta sử dụng Fluxion 14 để đảm bảo an toàn và thuận tiện trên đường vận chuyển các ngươi về Sheol I. Sau khi đã an thần, các ngươi được đưa lên tàu hỏa rồi đưa tới trại câu lưu, ở đó các ngươi được theo dõi nghiêm ngặt. Phục trang và tài sản các ngươi đã bị tịch biên.
Vừa nghe, tôi vừa dò vào thanh khí xem xét người này. Huyền quang của bà ta chẳng giống thứ gì tôi từng thấy trước nay. Tôi ước mình nhìn thấy nó. Cứ như thể bà ta đã lấy vài loại huyền quang khác nhau, nhào trộn thành một trường năng lượng duy nhất hết sức quái lạ. Còn có một cảm giác khác nữa. Lạnh. Phần lớn huyền quang tỏa ra tín hiệu ấm dìu dịu như khi đứng gần quạt sưởi, nhưng bà ta làm tôi lạnh thấu xương.
Ta biết là các ngươi kinh ngạc khi đến thành phố này. Có thể các ngươi từng nghe về nó dưới danh xưng Oxford. Sự tồn tại của nó đã bị chính quyền các ngươi phủ nhận từ hai thế kỷ, trước khi bất kỳ ai trong số các ngươi chào đời. Thông tin chính thức cho biết nó bị cách ly sau hỏa hoạn. Đó là nói dối. Thành phố bị rào lại để dân Rephaite chúng ta có thể về an cư tại đây.
Chúng ta tới đây từ hai thế kỷ trước, năm 1859. Thế giới của các ngươi đã chạm đến ‘ngưỡng thanh khí’, như chúng ta gọi.
Bà ta cân nhắc kỹ vẻ mặt chúng tôi.
Các ngươi ở đây chủ yếu là người thấu thị. Các ngươi biết rằng các vong hồn có ý thức tồn tại đầy rẫy quanh chúng ta, do đớn hèn hay do bướng bỉnh mà không chịu về với cái chết chung cuộc tại trung tâm thanh khí. Các ngươi có thể giao tiếp với chúng, đổi lại chúng hướng dẫn và bảo vệ các ngươi. Nhưng mối thông linh cũng phải trả giá. Khi nhục giới chứa quá chật các vong dạt, thanh khí đã bị rách nhiều đường sâu. Khi những vết rách trở nên quá rộng, ngưỡng thanh khí đã bị vượt qua.
Khi Trái đất vượt qua ngưỡng thanh khí, nó mở tung ra cho một chiều cao hơn gọi là âm Gian, nơi chúng ta cư ngụ. Và nay chúng ta đã tới đây.
Nashira đưa mắt nhìn tới hàng có tôi.
Nhân loại các ngươi đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Do các ngươi mà mặt đất mỡ màu ứ đầy thi thể, oằn xuống dưới những vong dạt. Bây giờ Trái đất đã thuộc về dòng giống Rephaite.
Tôi nhìn sang Julian, thấy nỗi sợ của chính tôi đang phản chiếu lại trong mắt nó. Mụ đàn bà này hẳn là điên rồi.
Cả phòng chìm trong im lặng. Ai nấy đều bị hút vào lời Nashira.
Dân tộc ta, người Rephaite, tất cả đều có khả năng thấu thị. Trong số chúng ta không có ai là vô minh. Kể từ khi vết nứt mở ra giữa hai thế giới, chúng ta buộc phải chia sẻ cõi âm Gian với một giống ký sinh là bọn Emite. Chúng là những sinh vật vô tri, thú tính, khát thèm ăn thịt loài người. Nếu không phải nhờ có chúng ta, chúng sẽ vượt ngưỡng xuống đây. Chúng sẽ tới tìm các ngươi.
Điên rồi. Điên thật rồi.
Các ngươi đều đã bị câu lưu bởi tay những con người dưới quyền chúng ta. Họ là đoàn áo đỏ.
Nashira phác tay chỉ một hàng cả nam lẫn nữ, tất cả đều ăn vận đỏ thắm, đứng cuối thư viện.
Từ ngày xuống đây, chúng ta đã tiếp nhận và che chở rất nhiều kẻ thấu thị loài người. Đổi lại, chúng ta huấn luyện các ngươi tiêu diệt bọn Emite - và bảo vệ đám dân ‘tự nhiên’ - trong một quân đoàn trừng giới. Thành phố này đóng vai trò đèn hiệu, thu hút lũ sinh vật đó, dụ chúng không nhìn về phần còn lại trong nhục giới. Khi chúng xuyên qua tường chắn vào thế giới này, quân áo đỏ sẽ được triệu tới tiêu diệt chúng. Mỗi vụ vượt tường như vậy đều có còi báo động. Tỷ lệ thương tật là rất cao.
Tỷ lệ cao không kém, tôi nghĩ, là mọi chuyện này chỉ là do cái đầu mình.
Chúng ta đem lại cho các ngươi số phận đó, đổi lấy những gì Scion có thể cho các ngươi: đài giảo hình hoặc phòng hơi ngạt. Hoặc như một số kẻ trong các ngươi đã nếm mùi, hình phạt giam giữ dài ngày trong tòa Tháp tăm tối.
Một đứa con gái đứng hàng sau tôi bắt đầu thút thít. Những người hai bên nạt nó suỵt im.
Tất nhiên, chúng ta cũng không nhất thiết phải cộng tác với nhau.
Nashira đang rảo bước trước mặt hàng trên cùng.
Khi mới xuống đây, chúng ta nhận thấy thế giới này hết sức yếu đuối. Chỉ một thiểu số trong các ngươi có khả năng thấu thị, và một phần nhỏ hơn nữa sở hữu công năng có thể tạm coi là hữu dụng. Chúng ta có thể cứ mặc cho bọn Emite tấn công các ngươi. Nếu có làm vậy cũng là hữu lý, xét theo cách các ngươi đối xử với thế giới này.
Seb bóp muốn nát tay tôi. Tôi nghe thấy tai mình reo ù ù.
Thật ngớ ngẩn hết chỗ nói. Đùa nhảm không chịu được. Hoặc là do óc hấp. Đúng thế, hẳn là do óc hấp. Scion đang bày trò cho chúng tôi tưởng mình phát điên. Hoặc là chúng tôi đã phát điên thật.
Nhưng chúng ta rủ lòng từ bi. Chúng ta thương hại các ngươi. Chúng ta đàm phán với giới lãnh đạo các ngươi, khởi đầu từ hòn đảo nhỏ Anh quốc này. Chúng trao cho chúng ta thành phố này, cải danh là Sheol I, và cứ mỗi thập kỷ lại gửi tới chúng ta một lượng người thấu thị nhất định. Nguồn chủ yếu của chúng ta lúc đó, và bây giờ, vẫn là thành phố thủ đô London. Chính thành phố này đã lao lực suốt bảy thập kỷ, phát triển hệ thống an ninh Duệ thành Scion. Scion đã gia tăng mạnh cơ hội dò tìm, tái định cư và cải tạo các thấu thị trong một xã hội mới, cách biệt hẳn khỏi những kẻ được gọi là vô minh. Để ban thưởng cho công trạng ấy, chúng ta lập lời thề không hủy diệt thế giới của các ngươi. Thay vào đó, chúng ta dự định nắm quyền điều hành nó.
Không rõ tôi có hiểu đúng những gì bà ta đang nói không, nhưng có điều này thì rõ: nếu chuyện bà ta nói là sự thật thì Scion chẳng hơn một chính phủ bù nhìn. Lệ thuộc vào kẻ khác. Và đang bán đứng chúng tôi.
Thực sự cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Con nhỏ đứng hàng sau tôi đã đến lúc hết chịu nổi. Thét lên một tiếng nghẹn ngào, nó nhào chạy ra phía cửa. Viên đạn đã nhanh hơn nó.
Tiếng gào thét nổ tung khắp phòng. Máu cũng bắn tung tứ phía. Móng tay Seb bám xuyên thủng tay tôi. Giữa cảnh náo loạn, một Rephaite bước lên trước.
TRẬT TỰ.
Mọi tiếng động đều tắt ngấm.
Máu trào ra dưới mái tóc con bé. Mắt nó mở to. Trên mặt nó nỗi sợ còn vương, sự quẫn bách, niềm kinh hoảng. Kẻ vừa ra tay hạ sát là con người, một trong đám áo đỏ. Hắn cắm lại súng lục vào bao, tay lại chắp sau lưng. Hai trong số đội của hắn, đều là con gái, tóm hai tay cái xác lôi ra ngoài.
Lúc nào cũng có một đứa áo vàng,
một con nói lớn đủ cho cả phòng nghe. Sàn cẩm thạch dính vết máu. Nashira nhìn chúng tôi, không tỏ một chút cảm xúc.
Nếu có ai khác trong các ngươi muốn đào thoát thì hãy tận dụng cơ hội đi. Cứ an tâm, dưới mộ còn rất rộng chỗ.
Không ai nhúc nhích. Trong khoảng im lặng lúc đó, tội liều liếc nhìn ra phía bệ. Một trong số các Rephaite đang nhìn tôi.
Hắn ta hẳn đã quan sát tôi một lúc lâu rồi. Tia mắt hắn cắt bén ngọt tia mắt tôi, như thể hắn đang chờ tôi nhìn lên, đang canh chừng có dấu hiệu phản kháng nào chăng. Da hắn màu vàng mật rất thẫm, làm đôi mắt vàng càng thêm nổi bật dưới hàng mi rợp. Hắn cao hơn cả bốn tên nam còn lại, tóc nâu thô ráp, bộ đồ đen thêu kín. Huyền quang bao quanh hắn rất lạ, dìu dịu, bị số còn lại trong phòng át hẳn. Hắn là thứ đẹp đẽ nhất và cũng kinh khủng nhất tôi từng trông thấy từ trước đến giờ. Ruột gan tôi co thắt muốn đảo lộn. Tôi vội thu mắt nhìn xuống sàn. Liệu chúng có bắn tôi chỉ vì tội nhìn hay không? Nashira vẫn đang dở nói, đi lên đi xuống dọc các hàng.
Người thấu thị đã mạnh lên dữ dội qua các năm. Các ngươi đã quen chiến đấu giành quyền sống sót. Ngay việc các ngươi trốn tránh khỏi bị bắt qua bằng ấy thời gian để nay có mặt tại đây, đã là bằng chứng về khả năng thích nghi của nòi giống các ngươi. Công năng của các ngươi là điều quý giá không gì sánh nổi trong cuộc chiến ngăn ngừa lũ Emite. Chính vì thế, trong vòng mười năm một, chúng ta tập hợp càng nhiều kẻ trong các ngươi càng tốt, bảo quản các ngươi trong Tháp đợi dịp chuyển giao từ Scion. Mỗi đợt thu hoạch hằng thập kỷ như vậy, chúng ta gọi là một Mùa Xương. Năm nay là Mùa Xương XX.
Tiếp sau đây các ngươi sẽ được cấp số chứng minh riêng cho mỗi người. Những kẻ thấu thị trong số các ngươi giờ sẽ được phân về một gia chủ Rephaite.
Bà ta huơ tay về phía đám đồng loại.
Gia chủ là chủ nhân của các ngươi trong tất cả mọi việc. Ngài ấy sẽ kiểm chứng công năng và định giá trị của các ngươi. Nếu bất kỳ ai trong các ngươi tỏ ra hèn nhát, kẻ đó sẽ bị cấp áo vàng: áo dấu của kẻ nhát sợ. Còn những kẻ vô minh - nghĩa là kẻ nào ở đây đang hoàn toàn không hiểu ta nói về cái gì,
bà ta đế thêm,
sẽ cắt vào làm việc trong các phủ của chúng ta. Làm nô bộc.
Seb dường như ngừng cả thở.
Nếu không trúng cách bài thi đầu, hoặc nếu để phải cấp áo vàng hai lần, các ngươi sẽ chuyển sang cho Quản giáo đảm trách, và sẽ được huấn luyện làm nhà trò. Nhà trò làm nhiệm vụ giải trí cho chúng ta, cũng như những kẻ dưới quyền của chúng ta.
Lựa chọn đến là hay ho: hoặc làm thằng hề múa may, hoặc làm thằng lính thí mạng. Môi tôi run lên, bàn tay kia bóp thành nắm đấm. Tôi đã tưởng tượng ra bao nhiêu lý do cho việc bắt giữ dân thấu thị, nhưng chẳng hề là lý do này. Bọn buôn người. Không chỉ thế, bọn buôn người thấu thị. Scion đã bán chúng tôi làm nô lệ. Bây giờ có vài đứa đang khóc, những đứa khác chết điếng kinh hoàng. Nashira xem ra chẳng để tâm. Mụ ta còn chẳng chớp mắt khi con bé kia chết. Mụ ta hình như chưa chớp mắt cái nào.
Người Rephaite không dung tha ai. Những kẻ thích nghi được với thể chế sẽ được tưởng thưởng. Những kẻ thất bại sẽ bị trừng phạt. Không ai trong chúng ta muốn điều đó xảy ra, nhưng trong trường hợp tỏ ra bất kính, các ngươi sẽ biết thế nào là khổ sở. Bây giờ cuộc sống của các ngươi là ở đây.
Seb té xỉu. Julian và tôi đỡ lấy nó hai bên, nhưng bất tỉnh rồi nó thành ra rất nặng. Cả chín Rephaite bước từ trên bệ xuống. Tôi cúi gằm.
Các Rephaite này đã thuận tình trở thành gia chủ,
Nashira phán.
Họ sẽ quyết định muốn nhận ai trong số các ngươi.
Bảy trong số chín kẻ đó bắt đầu bước quanh phòng, đi giữa các hàng. Kẻ cuối cùng - mà tôi vừa nhìn lúc nãy - ở lại bên Nashira. Tôi không dám liếc sang Julian, nhưng cũng thì thầm,
Không thể nào là thật được.
Nhìn chúng thử xem.
Nó hầu như không máy môi. Nếu không nhờ chúng tôi đứng sát nhau xốc nách Seb thì tôi chịu chết chẳng nghe nổi.
Chúng nó không phải người. Chúng nó từ nơi khác đến.
Ý mày nói cái ‘m Gian’ gì đó à?
Tôi ngậm miệng khi một tên Reph đi qua, rồi tiếp:
Chiều không gian khác duy nhất là thanh khí. Chỉ thế thôi.
Thanh khí tồn tại bên cạnh cõi thịt - quanh chúng ta chứ không phải bên ngoài chúng ta. Đây là cái gì khác hẳn.
Tiếng cười điên loạn đang dâng lên trong cổ tôi.
Scion điên rồi.
Julian không trả lời. Bên kia phòng, một mụ Rephaite nắm lấy khuỷu tay Carl.
XX-59-1,
mụ ta nói,
ta tiếp nhận ngươi.
Carl nuốt khan khi được dẫn lại bệ, nhưng vẫn làm ra vẻ can đảm. Sau khi neo nó ở đó rồi, đám Rephaite lại tiếp tục đi vòng vòng, như tụi giật dọc chuẩn bị sáp vào con mồi sộp. Tôi tự hỏi chúng lựa chọn theo tiêu chuẩn nào, Carl bị chọn sớm thế có phải dấu hiệu xấu không? Nhiều phút trôi qua. Các hàng thưa dần. Con bé thiên cầm, giờ là XX-59-2, theo ra chỗ Carl. Thằng tiên tri về tay Pleione, trông có vẻ chẳng mấy bận tâm đến cuộc chơi. Một tên nam mặt mũi hung dữ lôi con bé xem chỉ tay về bệ hắn. Nó khóc òa, hổn hển liên tục
xin ông
, nhưng chẳng nước non gì. Ngay sau đó Julian cũng bị vớ mất. XX-59-26. Nó đánh mắt qua tôi, gật đầu, rồi đi theo gia chủ mới ra chỗ bệ.
Thêm mười hai cái tên biến thành con số. Cứ thế cho đến 38. Cuối cùng còn lại tám đứa bọn tôi: sáu đứa vô minh, một đứa khướu, và tôi. Phải có ai chọn tôi chứ. Vài tên trong số Rephaite đã tới xem xét, nhìn thật kỹ cơ thể và mắt tôi, nhưng không tên nào tiếp nhận. Nếu tôi không được chọn thì sẽ ra sao? Thằng khướu, một thằng nhóc nhỏ người tết tóc trên đỉnh sọ kiểu dân nhọ, bị Pleione dẫn đi. 39. Giờ tôi là đứa thấu thị duy nhất còn lại.
Đám Rephaite nhìn Nashira. Mụ ta nhìn tốp còn đứng. Xương sống tôi căng như dây đàn. Rồi kẻ đã quan sát tôi bước lên. Hắn không nói gì, chỉ tiến lại gần Nashira, nghiêng đầu về phía tôi. Mắt mụ liếc xuống mặt tôi. Mụ đưa tay ra và ngoắc, gập một ngón tay dài. Cũng như Pleione, mụ đi găng màu đen. Tất cả bọn chúng đều đi găng đen. Seb vẫn còn bất tỉnh. Tôi tìm cách thả cho nó trượt xuống sàn, nhưng nó bám chặt quá. Nhận ra tôi gặp tình thế khó xử, một trong mấy cậu vô minh đỡ nó khỏi tay tôi.
Từng con mắt trong phòng đều dán vào tôi đang bước đi ngang sàn cẩm thạch tới dừng trước mặt hai kẻ kia. Nashira nhìn gần có vẻ cao lớn hơn nữa, còn tên nam trên tôi phải đến cả bộ.
Tên?
Paige Mahoney.
Người ở đâu?
Tổng khu I.
Nguyên quán.
Chắc chúng đã xem hồ sơ.
Ireland,
tôi nói. Cơn rùng mình thoáng chạy qua phòng.
Scion Belfast?
Không, phần đất tự do của Ireland.
Có kẻ thở gấp.
Ta hiểu. Linh hồn tự do, hả.
Mắt mụ phát sáng như đang sống.
Chúng ta rất hứng thú với huyền quang của ngươi. Nói ta hay: ngươi là thứ gì?
Là một ẩn số,
tôi nói. Tôi muốn hóa đá trước cái nhìn của mụ.
Ta có tin mừng cho ngươi, Paige Mahoney.
Nashira đặt tay lên cánh tay kẻ đứng cạnh.
Ngươi đã lọt mắt xanh vị huyết phò mã: Arcturus, Hộ vương nhà Mesarthim. Ngài đã quyết định làm gia chủ của ngươi.
Các Rephaite đưa mắt nhìn nhau. Chúng không nói gì, nhưng huyền quang của chúng dường như rúng động.
Rất hiếm khi ngài hạ cố để mắt tới một kẻ loài người,
Nashira nói, giọng nhỏ nhẹ như thể đang gửi gắm cho tôi một bí mật hiếm người biết.
Đây là hạnh vận hết sức, hết sức lớn cho ngươi đấy.
Tôi chả thấy hạnh với vận cái khỉ gì cả. Tôi chỉ thấy muốn ọe. Tên huyết phò mã cúi người xuống ngang tầm tôi. Phải cúi khá nhiều. Tôi không nhìn tránh.
XX-59-40.
Giọng hắn trầm và êm dịu.
Ta tiếp nhận ngươi.
Vậy thằng cha này sẽ là chủ nhân của tôi đây. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, dù biết là không nên. Tôi muốn nhìn rõ khuôn mặt kẻ thù. Những đứa thấu thị cuối cùng đã bị đưa khỏi sàn. Nashira lớn tiếng nói với đám vô minh.
Sáu kẻ các ngươi đợi ở đây. Sẽ có người áp tải các ngươi về doanh trại. Số còn lại sẽ đi cùng gia chủ về các phủ. Ta cầu chúc các ngươi may mắn, nhưng hãy nhớ: những lựa chọn của các ngươi là của riêng các ngươi. Ta hy vọng các ngươi sẽ lựa chọn đúng đắn.
Nói tới đó, mụ ta quay người bước đi. Hai tên áo đỏ đi theo. Tôi còn lại một mình cạnh gia chủ mới, câm bặt.
Arcturus đi ra phía cửa. Hắn đưa tay làm hiệu gọi tôi theo. Không thấy tôi lập tức đi theo, hắn dừng lại đợi. Tất cả đều đang nhìn tôi. Đầu tôi quay mòng. Trước mắt tôi chỉ thấy đỏ chói, rồi trắng toát. Tôi bước ra theo sau hắn. Vệt bình minh buổi sớm đã vẩn trên các tháp nhọn trên đỉnh. Các thấu thị kéo ra theo gia chủ, mỗi nhóm ba bốn đứa. Mỗi tôi một mình một tên.
Arcturus tới bên tôi. Gần quá. Tôi thẳng lưng thêm.
Ngươi nên biết rằng ở đây chúng ta ngủ vào ban ngày.
Tôi chẳng nói gì.
Ngươi cũng nên biết rằng thói thường ta không nhận gia khách.
Nghe hay ho quá, sao không nói tù nhân cho xong.
Nếu vượt qua các bài thi, ngươi sẽ sống với ta trong thời hạn vĩnh viễn. Nếu không, ta buộc phải trục xuất ngươi. Và ở đây đường phố không phải chốn hiền lành đâu.
Tôi vẫn chẳng nói gì. Tôi biết thừa chẳng ở đâu đường phố là chốn hiền lành. Ở đây tệ mấy cũng chẳng thể hơn London được.
Ngươi đâu có bị câm,
hắn nói.
Nói lên.
Tôi không biết là tôi được quyền nói khi chưa được cho phép đấy.
Ta ban cho ngươi đặc quyền ấy.
Chả có gì mà nói cả.
Arcturus nhìn tôi một hồi. Mắt hắn nóng rực chết chóc.
Chúng ta đóng ở Biệt phủ Magdalen.
Hắn quay lưng lại ánh bình minh.
Ta cho là ngươi đủ sức đi chứ hả, cô gái?
Tôi đi được,
tôi nói.
Tốt.
~~ Vậy là chúng tôi đi. Chúng tôi đi ra khỏi tòa nhà, ra phố, nơi buổi diễn ác nghiệt đã chấm dứt. Tôi nhìn thấy con bé uốn dẻo gần sân khấu, đang nhồi mớ dây lụa vào túi. Nó thấy tôi nhìn, liền nhìn lảng đi. Nó mang huyền quang dịu nhẹ của đám bốc bài. Cùng những vết bầm giập của kẻ tù nhân.
Magdalen là một tòa nhà hết sức tráng lệ. Chứng tích của một thời đại khác, một thế giới khác. Nó có một nhà nguyện, rất nhiều tháp chuông, những cửa sổ cao cháy sáng trong ánh đuốc rừng rực. Nghe lanh lảnh năm hồi chuông khi chúng tôi tới gần rồi đi qua ô cửa nhỏ. Một đứa con trai mặc áo dài đỏ cúi chào trên đường chúng tôi vượt qua những dãy hành lang có các cửa sổ vòm thấp. Tôi đi theo Arcturus trong bóng mờ tối. Hắn lên cầu thang xoắn bằng đá, dừng lại trước cánh cửa nặng nề, lấy cái chìa nhỏ bằng đồng mở cửa.
Trong này,
hắn bảo tôi.
Đây sẽ là nhà mới của ngươi. Tháp Sáng Lập.
Tôi nhìn nhà tù mới của mình. Cửa mở vào một phòng lớn hình chữ nhật. Đồ đạc thuộc loại sang trọng bốc giời. Bốn tường đều trắng toát, không bày biện thứ gì. Trên tường chỉ treo độc cái gia huy, trên cùng có ba đóa hoa, dưới là những ô hình thoi đen trắng. Như một bàn cờ xoay nghiêng. Những bức rèm đỏ trĩu nặng rủ hai bên mỗi ô cửa sổ nhìn ra các sân rộng. Hai ghế bành quay vào lò sưởi đốt củi hoành tráng, một ghế nằm đỏ ở góc phòng, trên đặt đầy nệm bọc lụa. Cạnh ghế nằm là cái đồng hồ đứng lớn áp sát tường. Bản
Gloomy Sunday
đang phát ra từ máy quay đĩa trên bàn viết bằng gỗ sẫm, còn có bàn con rất thanh lịch bên cái giường bốn cọc choáng lộn. Dưới sàn là thảm trải họa tiết tinh xảo.
Arcturus khóa cửa. Tôi nhìn hắn cất chìa đi.
Ta biết rất ít về loài người. Có thể ngươi sẽ phải nhắc nhở ta về các nhu cầu của ngươi.
Hắn gõ gỗ ngón tay lên bàn viết.
Trong này có thuốc dưỡng thể. Ngươi phải uống mỗi loại một viên hằng tối.
Tôi không nói gì, nhưng liếc thử mộng trường của hắn. Cổ xưa, lạ lẫm, đã được tôi rắn qua thời gian. Một cỗ đèn chiếu giữa thanh khí. Giờ có thể quả quyết kẻ lạ mặt ở I-4 là một trong số chúng.
Tôi cảm thấy mắt hắn đang nhìn thấu qua gương mặt tôi. Quan sát huyền quang của tôi, cố đoán thử vừa rước vào mình cái của nợ gì. Hay là vừa khai quật ra kho tàng chôn giấu nào. Ý nghĩ đó làm tôi lại dội lên một đợt căm ghét.
Nhìn ta đây.
Đấy là lệnh. Tôi ngẩng cằm, nhìn thẳng mắt hắn. Quỷ bắt tôi đi nếu để hắn thấy hắn làm tôi sợ hãi thế nào.
Ngươi không có tuệ nhãn nhìn hồn,
hắn nhận xét.
Sẽ bất lợi cho ngươi ở đây. Trừ phi ngươi có thứ khác bù đắp lại, tất nhiên. Giác quan thứ sáu thính nhạy chẳng hạn.
Tôi không trả lời. Trước nay tôi vẫn mơ ít nhất là được bán nhãn, nhưng rốt cuộc tôi vẫn là kẻ mù hồn. Tôi không nhìn thấy những ngọn sáng nhỏ trong thanh khí, chỉ cảm được thôi. Jaxon chưa bao giờ nghĩ đấy là điểm yếu.
Ngươi có câu hỏi nào không?
Đôi mắt không thương xót sục sạo từng phân gương mặt tôi.
Tôi ngủ ở đâu?
Ta sẽ cho chuẩn bị phòng. Trước mắt ngươi sẽ ngủ ở đây.
Hắn ta chỉ cái ghế nằm.
Còn gì nữa không?
Không.
Ngày mai ta sẽ ra ngoài. Ngươi có thể tự đi tìm hiểu thành phố khi ta vắng mặt. Mỗi ngày ngươi phải trở về trước bình minh. Ngươi phải quay lại căn phòng này lập tức khi nghe còi báo động. Nếu ngươi đánh cắp, động vào hay xáo trộn bất cứ thứ gì, ta sẽ biết ngay.
Vâng thưa ngài.
Chữ thưa ngài không định vẫn buột ra.
Uống cái này đi.
Hắn chìa ra một viên nhộng.
Tối mai uống thêm một viên nữa, cùng các viên kia.
Tôi không cầm. Arcturus lấy bình thủy tinh rót một cốc nước, không nhìn tôi. Hắn đưa tôi cả cốc nước và viên nhộng. Tôi nhấp ướt môi.
Nếu tôi không uống thì sao?
Im lặng hồi lâu.
Đấy là lệnh,
hắn nói.
Không phải yêu cầu.
Tim tôi đập dồn. Tôi vê vê viên thuốc giữa ngón tay. Nó màu ô liu nhưng lại thoáng sắc xám. Tôi nuốt. Nó có vị đắng.
Hắn lấy lại cốc.
Một điều nữa.
Tay kia Arcturus nắm lấy sau đầu tôi, xoay mặt tôi nhìn lên hắn. Cơn rùng mình chạy suốt dọc sống lưng tôi.
Ngươi chỉ được gọi ta bằng tước hiệu: Hộ vương. Đã hiểu chưa?
Hiểu.
Tôi buộc mình phải thốt ra. Hắn nhìn xoáy vào mắt tôi, cho mệnh lệnh đó hằn sâu trong não, rồi mới buông tay.
Khi ta trở lại chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện.
Hắn đi ra cửa.
Ngủ ngon.
Tôi không đừng được. Tôi bật cười, nghe khùng khục chua chát. Hắn hơi quay đầu. Tôi nhìn đôi mắt hắn trống rỗng. Không nói thêm lời nào, hắn bỏ ra. Tiếng khóa xoay trong ổ.