2
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1060 chữ
- 2020-05-09 03:22:38
Số từ: 1039
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Bác Dubey, luật sư của nhà tôi, đẩy một hộp bốn cái laddu về phía chúng tôi.
Bánh ngọt? Để làm gì vậy?
bố tôi hỏi.
Bác Dubey đến nhà chơi. Tôi và bố ngồi đối diện bác qua chiếc bàn ăn cũ kỹ.
Tòa đã đưa ra ngày xử,
bác Dubey nói.
Mỗi chuyện này mà đã lâu quá rồi, tôi nghĩ ta nên ăn mừng.
Tôi băn khoăn không biết liệu mình có thể cho kịch sĩ Aarti vài cái bánh laddu để đền miếng bánh hay không. Tôi muốn mua một cái bánh sô cô la và đập nó xuống bàn con bé. Tuy nhiên tôi không có đủ tiền làm chuyện đó. Bố không cho tôi tiền tiêu vặt, mà trong túi ông cũng chẳng có nhiều tiền lắm.
Bệnh của mẹ đã ngốn sạch số tiền tiết kiệm của ông. Bà mất hai tuần sau khi tôi lên bốn tuổi. Tôi không nhớ nhiều về mẹ và cái chết của bà. Bố nói bố đã phải mặc áo của mẹ và ngủ cạnh tôi cả một tháng. Sau cái chết của mẹ, việc tranh chấp đất đai bắt đầu. Vì lý do này mà bác Dubey trở thành vị khách thường xuyên của nhà tôi.
Anh mua bánh chỉ vì ta đã có ngày xử?
bố ho. Vụ kiện này không trả lại đất cho ông, nhưng nó làm căn bệnh đường hô hấp của ông xấu đi.
À, Ghanshyam muốn xử lý vụ này ngoài tòa,
bác Dubey nói.
Bác Ghanshyam, người anh đáng kính của bố, đã chơi chúng tôi. Ông tôi để lại cho hai người con trai ba mươi mẫu đất canh tác trên đường cao tốc Lucknow, chia đều. Ngay sau cái chết của ông, bác Ghanshyam vay tiền ngân hàng và thế chấp bằng miếng đất của bố, làm giả giấy tờ với mã số khu đất sai và hối lộ nhân viên ngân hàng.
Bác Ghanshyam đã có những quyết định kinh doanh tệ hại và làm ăn thất bát. Ngân hàng gửi thông báo tịch biên cho chúng tôi. Bố chống lại và ngân hàng kiện cả bố lẫn bác. Rồi hai anh em lại kiện nhau. Tất cả những vụ kiện này lê lết trong hệ thống tư pháp của chúng tôi còn chậm hơn cả xe bò kéo đi trên xa lộ quốc gia.
Xử lý?
bố ngả người về phía trước.
Tôi nhặt một cái bánh laddu cho vào túi.
Ghanshyam sẽ đưa anh tiền mặt. Anh ta sẽ lấy phần đất của anh, làm việc với ngân hàng và xử lý nốt các vụ kiện.
Bao nhiêu?
bố hỏi.
Một triệu.
Bác Dubey trả lời.
Bố tôi im lặng. Tôi nhón thêm một viên laddu nữa. Hai cái là đủ cho con bé vui rồi,
tôi nghĩ.
Tôi công nhận là với mười lăm mẫu đất thì đề nghị này thật nực cười,
bác Dubey tiếp tục.
Nhưng đất của anh còn đang chịu khoản vay mười triệu nữa.
Không phải tiền tôi vay!
Bố nói to khác thường.
Anh ta đã nộp giấy tờ của anh cho ngân hàng. Sao anh lại đưa anh ta giấy đất của anh cơ chứ?
Anh ta là anh trai tôi,
Bố nói, cố kìm nước mắt. Mất người anh trai làm ông đau hơn mất đất.
Nếu anh muốn thêm tiền, tôi có thể bảo anh ta. Sao cứ phải lằng nhằng mãi?
bác Dubey nói.
Tôi là con nhà nông. Tôi sẽ không để mất mảnh đất của mình,
bố nói, mắt đỏ lên.
Cho tới lúc tôi chết. Nói với anh ta nếu muốn lấy đất thì hãy cứ giết tôi trước đã.
Rồi bố lườm tôi khi tay tôi thò ra lấy cái laddu thứ ba.
Không sao đâu, cháu lấy cả đi.
Bác Dubey nói.
Tôi nhìn cả hai người, nhặt cái hộp và chạy ra khỏi phòng.
Tôi đặt phịch cái hộp lên bàn con bé.
Cái gì thế?
con bé nhìn tôi nghiêm nghị.
Tôi đã ăn bánh của cậu. Tôi xin lỗi.
Tôi nói, giọng nhỏ dần.
Tớ không thích laddu,
con bé tuyên bố.
Tại sao? Cậu là dân da trắng à?
tôi hỏi nó.
Không, laddu làm tớ béo. Tớ không muốn bị béo,
con bé nói.
Bánh sô cô la thì không làm cậu béo chắc?
Tớ không muốn nó,
con bé nói. Nó nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp về phía tôi.
Được thôi,
tôi nói và lấy lại cái hộp.
Cậu vừa nói xin lỗi đấy à?
Aarti hỏi.
Phải, tôi nói đấy.
Tôi để ý thấy hai cái đuôi tóc kỳ dị, buộc nơ đỏ của con bé. Trông nó cứ như một nhân vật hoạt hình.
Lời xin lỗi được chấp nhận.
Con bé nói.
Cảm ơn,
tôi nói.
Cậu chắc chắn là không muốn ăn laddu đấy chứ?
Không. Con gái mà béo thì không làm tiếp viên hàng không được,
con bé nói.
Cậu muốn trở thành tiếp viên hàng không à?
tôi hỏi.
Ừ.
Tại sao?
Họ bay khắp nơi. Tớ muốn được đi nhiều nơi.
Rồi.
Còn cậu sau này muốn làm gì?
Aarti lại hỏi.
Tôi nhún vai.
Một đại gia,
tôi đáp.
Con bé gật đầu, như thể lựa chọn của tôi có lý.
Giờ cậu đang nghèo à?
Ừ,
tôi nói.
Con bé nói tiếp,
Tớ giàu. Nhà tớ có ô tô.
Nhà tôi không có ô tô. Được rồi, tạm biệt.
Tôi quay người định bỏ đi thì Aarti lại hỏi thêm.
Sao mẹ cậu không làm bữa trưa cho cậu?
Tôi không có mẹ,
tôi trả lời.
Mẹ cậu mất rồi à?
Ừ,
Được rồi, tạm biệt.
Tôi về chỗ mình. Tôi mở hộp laddu lấy ra một cái.
Aarti đi đến chỗ tôi.
Gì thế?
tôi hỏi.
Thỉnh thoảng cậu có thể ăn bữa trưa của tớ. Nhưng mà đừng có ăn nhiều quá. Và không được lấy bánh hay món ngon nào.
Cảm ơn.
Và đừng bày bừa. Nếu cậu muốn, bọn mình có thể cùng ăn lúc nghỉ trưa.
Cậu sẽ không còn đủ mà ăn đâu.
Không sao. Tớ đang ăn kiêng. Tớ không muốn béo,
Aarti nói.