• 222

Chương 337: Một câu chuyện


Bạch Niệm Niệm có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra sau đó. Cô nghi ngờ, đây là chuyện khi nào nhỉ? Không phải bây giờ Trung 8Quốc rất an ninh sao? Chẳng lẽ, những người lính của quốc gia vẫn còn đang phải đối mặt với hiểm nguy, nhưng vì không muốn dẫn 3tới khủng hoảng cho nên mới không thông báo với người dân?

Vừa nghĩ như thế, cô không nén nổi khổ sở.
Vương Viễn nhún vai:
Vẫn còn kịp ăn sáng.


Phù...
Bạch Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm,
Cậu đợi tớ một chút, tớ sẽ xong ngay thôi.

Nhân viên công tác hơi lúng túng. Qua hai ngày tiếp xúc vừa qua, bọn họ phát hiện tiếng Pháp của Hứa Dật Sênh còn lưu loát hơn phiên dịch viên nữa - bởi vì Hứa Dật Sênh đã học nấu nướng trong trường chuyên về nấu ăn, nhưng phiên dịch viên thì lại không, cho nên đối với một số thuật ngữ chuyên ngành thì phiên dịch viên phải suy nghĩ một lúc mới có thể hiểu được, mà Hứa Dật Sênh lại nghe quen, đã sớm dùng chúng như ngôn ngữ mẹ đẻ rồi.
Cuối cùng, ngày hôm nay thật sự trở thành hoạt động tự do. Các nhân viên công tác đi tham quan phong cảnh. Hứa Dật Sênh thì ngồi trên ghế salon trong phòng khách của khách sạn, cười híp mắt bắt lấy bả vai Hứa Dật Trình nói:
Trình Trình, có muốn đi Nenuphar với anh không? Người đẹp nhiều như mây luôn.


Nhớ mãi không quên: Cho nên, anh học nấu nướng là để tiếp tục mơ ước của ba mình?

Hứa Dật Trình nói:
Đúng vậy, ban đầu là như thế. Nhưng sau đó anh mới phát hiện, thì ra anh cũng có hứng thú với nó, mà càng tiếp xúc thì lại càng thích, bây giờ đã trở thành mơ ước của chính anh rồi.

Cô nói xong lại đeo tai nghe lên, còn chưa lên tiếng thì đã thấy Hứa Dật Trình chào tạm biệt với mình trong điện thoại,
Anh nghe được rồi. Mau rời giường đi, đừng đến muộn.


Có phải vừa rồi anh có chuyện muốn nói với em không?
Bạch Niệm Niệm nhìn thời gian, vẫn còn kịp.
Nhưng Hứa Dật Trình lại lắc đầu nói:
Anh cũng không xác định được. Lúc ấy vì còn nhỏ quá cho nên anh cũng không thể phân biệt được vẻ mặt của ông ấy. Ông ấy nói không phải ông ấy, nhưng anh lại cảm thấy có lẽ đúng là vậy. Bởi vì mẹ anh đã từng nói ba anh rất thích nấu ăn, nhưng trước nay anh chưa từng nhìn thấy ông ấy làm.

Bạch Niệm Niệm thở dài.
Vương Viễn trừng mắt nhìn cô, rồi nói:
Cậu ngủ đến ngốc luôn rồi hả? Lớp của Lão Ngô đó!


Á!
Bạch Niệm Niệm hốt hoảng,
Mấy giờ rồi!

Đợi tới khi Hứa Dật Trình trở về khách sạn thì trong nước đã là nửa đêm rồi. Hắn tắm rửa xong, vốn định chờ Bạch Niệm Niệm sáng sớm tỉnh lại sẽ trò chuyện với cô một hồi rồi ngủ tiếp nhưng kết quả lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một ngày mới, nhân viên công tác của Thiên đường sành ăn dự định dẫn hai quán quân đi tham quan du lịch.

Mẹ anh còn nói, trước đây ba anh không muốn nhập ngũ mà muốn học nấu ăn, muốn làm đầu bếp.
Hứa Dật Trình nói tiếp,
Nhưng ông nội anh không cho, quan hệ giữa hai người cũng rơi vào bế tắc. Sau đó, mặc dù ba anh đã phục vụ trong quân đội, nhưng mấy năm không để ý tới ông nội luôn, mãi đến khi ông ấy kết hôn với mẹ anh thì lúc này quan hệ giữa hai người mới dịu xuống một chút.

Tới lúc hắn vào nhà trẻ, ba của hắn mới xem như là tiêu tan hiềm khích trước đây với ông nội. Mà hắn rời khỏi nhà trẻ nơi Cảnh Dịch đợi cũng là vì cùng ba mẹ dọn về nhà tổ họ Hứa, rồi chuyển đến một nhà trẻ
đắt tiền
khác bởi vì con nít của nhà họ Hứa đều học ở đó.

Nhưng mà chúng tôi cần phải bảo đảm an toàn cho hai cậu...
Nhân viên phụ trách nói.
Hứa Dật Sênh cười:
Yên tâm đi, tôi rất quen thuộc nơi này cho nên không thể lạc được.


Đợi em tan học rồi nói sau, đi đi, anh ngủ.
Hứa Dật Trình lại vẫy tay với cô, Bạch Niệm Niệm vô cùng lưu luyến cúp máy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rời giường, đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi ra cửa.
Cả ngày hôm nay Bạch Niệm Niệm đều có giờ học, mà Hứa Dật Trình cũng rất bận, hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian trống để nói với nhau mấy câu, tốc độ trả lời tin nhắn từ một giây thoáng cái đã kéo dài thành giờ. Bữa trưa ngày hôm nay, Hứa Dật Trình ăn ở một nhà hàng khá nổi tiếng, sau khi ăn xong không trở về khách sạn nghỉ trưa mà đi thẳng tới nhà hàng Oiseau de paradis. Bởi vì Vincent rất thích hắn và Hứa Dật Sênh cho nên hôm nay còn hẹn sớm hơn hôm qua nữa.
Câu chuyện này rất ngắn, nhưng Bạch Niệm Niệm lại cảm thấy rất nặng nề.

Người đó... Là ba anh sao?
Bạch Niệm Niệm khẽ hỏi.
Bạch Niệm Niệm vội tháo tai nghe ra, quay đầu lại liền thấy Vương Viễn đang đứng dưới gọi mình:
Bạch Niệm Niệm! Làm gì đó hả? Tớ đã kêu cậu rất nhiều lần rồi.


Đâu có làm gì... Mà sao vậy?
Bạch Niệm Niệm hỏi.
Lúc ấy, hắn đã nhận ra hành động này rất ngốc, rất lừa mình dối người, cho nên kể từ đó cũng không cứu người khác ở trong Thiên đường sành ăn nữa.

Đúng rồi, anh có một chuyện muốn nói...
Hứa Dật Trình mới vừa nói tới đây thì đã thấy sau lưng Bạch Niệm Niệm có một bàn tay nhỏ bé vỗ lên thành giường của cô rồi.

Động vật9 thì đã bị chiến tranh dọa chạy mất, mà nếu chưa chạy thì cũng đã bị ăn sạch rồi. Còn thực vật địa phương thì họ không hiểu biế6t nhiều về chúng, mà cũng không có điều kiện để thử nghiệm.
Hứa Dật Trình nói,
Ban hậu cần muốn làm cơm cho các chiến sĩ trên5 tiền tuyến thì chỉ có thể dùng bản thân để thử nghiệm thôi. Sau đó, một trong hai người đó đã bị ngộ độc thức ăn, nếu như vật tư còn chưa chuyển tới thì chỉ có thể chờ chết thôi. Thế là người không trúng độc xông lên chiến trường, sau khi cùng các chiến hữu chấp nhận mạo hiểm nhiều lần thì đã tìm được sơ hở của địch, yểm trợ cho vật tư đưa tới, nhưng mà... đã muộn rồi.

Hắn khựng lại một chút, lại nói tiếp:
Sau này, người còn lại đó cũng không rời khỏi tiền tuyến, đồng thời còn lập được nhiều chiến công. Nhưng sau khi chiến thắng trở về thì không còn làm cơm nữa.

Hắn nghĩ, có lẽ là bởi vì câu chuyện đó cho nên ba hắn mới có thể giúp hắn giành lấy cơ hội trước mặt ông cụ Hứa.
Cũng chính bởi vì câu chuyện này cho nên Hứa Dật Trình mới nhạy cảm với
Ngộ độc thức ăn
. Trò chơi Thiên đường sành ăn này được thiết kế quá giống thật khiến cho rất nhiều người chơi mới đều không thể phân biệt rõ ràng giữa hư cấu và thực tế. Mặc dù Hứa Dật Trình không đến nỗi không thể phân biệt được nhưng vẫn thật lòng thật dạ đi tới cứu người. Nói cho cùng thì chỉ là một hành động để
Dời cảm xúc
mà thôi.

Cái gì?
Hứa Dật Sênh đẩy mắt kính, nhìn Hứa Dật Trình,
Trong lịch trình của chúng ta còn có đi dạo ngắm phong cảnh nữa hả?

Hứa Dật Trình chưa kịp nói chuyện thì Hứa Dật Sênh lại nói với nhân viên công tác:
Phong cảnh có cái gì hay ho mà dạo, tám trăm năm trước cũng đã nhìn chán rồi. Hoạt động tự do đi, cứ quyết định như vậy.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.