• 6,577

Chương 1286: Cua đổ đại ca sơn trại (37)


Phong Quang vô tội chớp mắt,
Ta cũng không biết ta là thứ quỷ gì.


Đoạn đối thoại này có chút hài hước.

Oán niệm?
Hai chữ này chợt khiến lòng cô đau xót. Trước mắt cô dường như hiện lên một cảnh tượng, thật lâu trước đây, cũng có người từng nói với cô rằng hãy chờ hắn trở về, nhưng điều này tựa như chỉ là ảo giác. Cô đau đầu không thôi, không thể nào nghĩ tiếp được. Sau đó, cô nhớ tới Mạc Khanh,
Ta không thể đi cùng các ngươi... Ta muốn ở chỗ này chờ người...

Xích Huyền lạnh lùng nói:
Núi Hắc Phong đã mấy trăm năm không có người tới, ngươi có thể chờ ai đây?

Xíc8h Huyền nghiến răng nghiến lợi,
Là ta coi nhẹ ngươi rồi. Ngươi đã có năng lực sáng tạo cả một quốc gia trên núi Hắc Phong,3 điều này tuyệt đối không một loại quỷ quái bình thường nào làm được!


Ta... Sáng tạo ra một quốc gia?
Phong Quan9g hơi ngây người, còn có chút hoang mang.

Trên núi Hắc Phong này chỉ có một mình ngươi, nhưng khi chúng ta tiến và6o địa phận núi Hắc Phong lại có thể thấy một tòa thành, còn cả người trong thành và đạo tặc trên Hắc Phong Trại nữa, đó chẳ5ng phải đều là ảo ảnh do ngươi tạo ra sao, ngươi còn muốn giả ngốc cái gì?


Không phải, ta không hề...
Phong Quang đứng lên, cô muốn gọi Phó Hạng ra làm chứng, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy được cảnh sắc hoang vắng, không có ánh đèn, cũng không có Hắc Phong Trại gì cả, lại càng không có người của Hắc Phong Trại. Trên ngọn núi hoang vắng này, chỉ có sân viện của Mạc Khanh và bộ bàn ghế đá đặt dưới gốc cây cổ thụ.
Xích Huyền vừa nói xong, cây cổ thụ sum sê trước mắt cô liền biến thành dáng vẻ khô héo trong nháy mắt, không có lá cây, chỉ có thân cây khô vàng. Lại phóng tầm mắt ra xa, dựa theo ánh trăng, cô có thể thấy được cánh rừng khô héo, ngay cả cỏ dại trên mặt đất cũng không sống được.

Ta... Ta không làm gì cả...
Cô dựa vào bàn đá để đứng vững, nỉ non:
Ta không làm gì cả... Ta không biết...

Cô không biết vì sao Hắc Phong Trại náo nhiệt lại không còn tồn tại nữa, hay vì sao cảnh sắc đẹp đẽ lại trở nên hoang vu trong nháy mắt như vậy...
Xích Huyền lại nói:
Ngươi đã là Lệ quỷ, không thể siêu thoát. Chỉ cần ngươi nguyện ý đưa tay chịu trói, ta có thể dẫn ngươi trở lại Tiên môn, để ngươi hàng ngày được tiên khí gột rửa, buông bỏ oán niệm trong lòng, không tới trăm năm, ngươi nhất định có thể đầu thai chuyển thế.

Cô giơ tay đỡ trán, hoảng hốt trong lòng,
Không phải... Bọn họ không phải do ta ảo tưởng ra...


Hắc Phong Trại sớm đã hẻo lánh ít dấu chân người, bởi vì thuật pháp đả thương người của ngươi mà ngay cả tiều phu cũng không dám đi lên. Cả đám hoa cỏ cây cối khô héo này cũng đều do ngươi gây ra cả, ngươi còn phủ nhận được sao?


Hắn nói hắn sẽ trở về tìm ta!
Cô lớn giọng, không cam lòng mà nói:
Hắn đã nói, hắn sẽ trở về cưới ta! Ta tin tưởng hắn...


Xích Huyền nhíu mày,
Đó chẳng qua chỉ là người ngươi ảo tưởng ra mà thôi. Một con quỷ như ngươi, sao lại có người tới tìm được chứ?



Mạc Khanh là thật!
Phong Quang nắm chặt tượng gỗ trong tay, giọng cô run rẩy,
Hắn đã đồng ý với ta... Sẽ đến tìm ta...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.