Chương 588: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (51)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 780 chữ
- 2022-02-07 11:15:32
Lúc này đã là tầm bốn, năm giờ sáng, cửa y quán bị người ta đá văng, đại phu kinh hãi thế nào thì cũng chẳng cần phải nói nhiều. Nhưng sau khi nhìn thấy một thỏi bạc được chìa ra, ông ta lại bắt đầu trị thương cho người ta đầy đạo đức nghề nghiệp. Kết quả thì sao, trên người nam nhân này lấy đâu ra vết thương chứ? Thân thể quá mức lành lặn, chỉ có mỗi tiểu cô nương kia là cứ lo lắng suông.
Xin lỗi nhé, đại phu, quấy rầy ông nghỉ ngơi rồi.
Phong Quang cười xấu hổ, rời khỏi y quán. Cô lại lườm nam tử bên cạnh một cái đầy bất mãn:
Sao huynh không nói cho ta biết, làm ta cứ lo lắng mãi?
Là ta không đúng.
Tư Già thành khẩn nhận sai, cho dù trước đó hắn đã nói là hắn chỉ bị thương nhẹ rồi nhưng cô lại không tin.
Phong Quang còn đang chờ hắn phản bác, kết quả lại nghe thấy hắn nhận sai như thế, cô cảm thấy hơi ngượng, bắt đầu lảng sang chuyện khác:
Ta nghe Phong Mị Âm nói, con trai của nàng ta biến mất, có phải là do huynh làm không?
Phải.
Hắn thừa nhận nhanh như thế khiến cô không khỏi câm lặng trong giây lát:
Tại sao huynh lại bắt con trai nàng ta thế? Không phải huynh giết nó rồi chứ hả?
Con trai của nữ chủ không thể tùy tiện động vào đâu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
Ta không giết nó.
Tư Già nhẹ nhàng đáp:
Ta chỉ ném nó vào ngõ Ngô Đồng mà thôi.
Tuy hoàng thành rất giàu có và đông đúc nhưng cũng sẽ có những nơi nghèo đói. Ngõ Ngô Đồng chính là ngõ nổi tiếng toàn dân nghèo sinh sống. Trong con ngõ đó, gần như toàn là người ăn xin cả, tất nhiên cũng là nơi sinh tồn của phường du côn. Một tiểu công tử chẳng bao giờ cần lo ăn mặc như Phong Lưu mà bị ném tới đó, chỉ lo sẽ sợ tới mức khóc váng lên ấy chứ?
Phong Quang nghe thấy Tư Già nói không giết Phong Lưu thì lập tức yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
Tại sao huynh lại bắt nó đi chứ?
Phong Quang thích trẻ con.
Đúng thế, ta rất thích trẻ con.
Giọng Tư Già vô cùng tùy ý:
Phong Lưu biến mất, nhất định Phong Mị Âm sẽ tới tìm Phong Quang.
Huynh cảm thấy... cho dù ta tức giận không muốn gặp huynh, nhưng cũng sẽ vì Phong Lưu mà đi tìm huynh ư?
Đúng thế.
Tư Già nhoẻn miệng cười khẽ, tuy rằng ý cười rất mờ nhạt nhưng mọi người có thể nhìn rõ sự thỏa mãn của hắn. Phong Quang tới tìm hắn không phải vì Phong Lưu mà là vì chính hắn.
Mặt Phong Quang không cảm xúc:
Tư Già, huynh đúng là rất thông minh đấy.
Phong Quang biết mà, ta chẳng phải người tốt gì.
Được rồi, cô cũng chẳng có tí thiện cảm nào với thằng bé Phong Lưu kia, biết người chưa chết là được rồi. Cô ngẩng đầu nhìn trời:
Tư Già, ta phải trở về cung rồi, nếu để phụ hoàng và mẫu hậu phát hiện ra ta biến mất thì sẽ phiền phức to.
Ta đưa nàng về.
Không cần đâu, nếu huynh lại bị hoàng huynh của ta phát hiện ra thì thảm đấy. Ta tự cưỡi ngựa về là được rồi.
Cô giơ tay ra ôm lấy hắn:
Huynh yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với phụ hoàng và mẫu hậu, ta muốn gả cho huynh, nếu bọn họ không đồng ý thì ta sẽ bỏ đi theo huynh. Bọn họ chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi, sẽ không trách ta đâu, chờ họ hết giận rồi thì ta lại dẫn huynh về gặp họ. Huynh cứ tạm chờ ta tại hoàng thành mấy ngày, được không?
Được, ta nghe lời Phong Quang.
Hắn in một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, nhưng ý cười lại trở nên thần bí khó lường.
Khi tảng sáng, Hạ Phong Tuyết ở trong cung liền nhận được tin tức của thuộc hạ báo công chúa đã trở về, hắn ta liền yên lòng. Đang định tắt đèn đi ngủ thì hắn ta lại đột nhiên xoay người, trong tẩm cung của hắn từ lúc nào đã có thêm một nam tử.
Một nam tử mặc bạch y.
Nam tử thấp giọng cười, sau đó chậm rãi nói:
Thân là thế thân thì nên tự giác về thân phận thế thân, chứ không phải... thèm muốn thứ không thuộc về mình.