• 6,566

Chương 589: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (52)


Sắc mặt Hạ Phong Tuyết thay đổi, sau một hồi trầm mặc thật lâu, hắn ta mới nói:
Thuộc hạ bái kiến Lâu chủ.



Sao hả? Ngươi vẫn cứ dùng khuôn mặt này để nói chuyện với ta thật sao?
Tư Già dạo bước đi tới bên bàn và ngồi xuống, hắn xé mặt nạ trên mặt rồi đặt xuống bàn. Dưới lớp mặt nạ là dung mạo vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời nên trắng nhợt nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, giống hệt với Hạ Phong Tuyết đang đứng trước mặt kia.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ người ta vẫn có thể nhận ra chỗ khác biệt, cho dù là thần thái ưu nhã hay ý vị, hắn tự nhiên hơn Hạ Phong Tuyết nhiều, cũng cao quý hơn nhiều.

Thuật dịch dung cao cấp nhất không chỉ là vẻ bề ngoài, cũng không chỉ là ánh mắt mà ngay cả khí vị trên người cũng đều có thể thay đổi.

Hạ Phong Tuyết chậm rãi giơ tay lên rồi xé mặt nạ trên mặt mình xuống, để lộ ra tướng mạo vốn có của hắn, cũng là một gương mặt tuấn tú nhưng trầm tĩnh hơn và cũng lạnh lùng, cứng rắn hơn:
Lâu chủ... hôm nay tới tìm thuộc hạ, không biết là có chuyện gì?



Hôm nay ta hồi cung chỉ là vì muốn báo cho ngươi biết, nhiệm vụ của ngươi có thể dừng ở đây, rời khỏi Hoàng cung, về Vô Cực Lâu.


Hạ Phong Tuyết... không, không nên gọi hắn ta là Hạ Phong Tuyết nữa. Hắn ta vốn dĩ chẳng có tên họ, chỉ có đúng một biệt danh: Thập Tứ. Mỗi người trong Vô Cực Lâu đều có một biệt danh, mà thân là người của Vô Cực Lâu thì phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Lâu chủ. Thập Tứ biết mình không có quyền nghi ngờ, nhưng hắn ta vẫn hỏi:
Từ mười năm trước thuộc hạ đã bắt đầu lĩnh mệnh làm thế thân cho Lâu chủ ở trong cung, vì sao đột nhiên Lâu chủ lại bảo thuộc hạ dừng nhiệm vụ ở đây vậy?


Tư Già tự rót cho mình một chén trà, tùy ý nói:
Ta có cần phải giải thích với ngươi không?



Không...
Thập Tứ cảm nhận được khí thế phát ra từ trên người Tư Già. Lâu chủ đang cảnh cáo hắn ta, cảnh cáo hắn ta cái gì chứ? Chuyện không nên quản thì đừng quản nhiều, ví dụ như... Phong Quang.

Tư Già lãnh đạm ngước mắt nhìn hắn ta:
Thập Tứ, ngươi không muốn rời cung, phải không?



... Phải.
Hắn ta ta cúi đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời thành thật. Hắn ta hiểu, nếu nói dối trước mặt nam tử này thì sẽ phải trả giá lớn như thế nào.

Tư Già nâng chén trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm, động tác ưu nhã tới cực điểm, giọng điệu cũng tùy ý tới cực điểm, dường như chỉ là lơ đãng hỏi một câu:
Vì sao không muốn rời đi?



Vì... Phong Quang.


Tư Già không giận, ngược lại còn bật cười khẽ một tiếng. Từ khi hắn xé bỏ lớp mặt nạ dùng gương mặt vốn thuộc về hắn thì tính cách hắn như biến thành hai thái cực, từ thanh cao lạnh lùng biến thành một vị công tử khiêm tốn, dịu dàng, duy chỉ ánh mắt hắn vẫn vô tình như trước:
Ngươi luyến tiếc Phong Quang cũng là chuyện bình thường, dù sao... nàng cũng là một thiếu nữ rất tốt.


Tốt đến mức hắn chỉ muốn giấu kín cô trong phòng của mình, vì mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, hắn mới an tâm được.


Thuộc hạ không hiểu...
Thập Tứ biết nếu tiếp tục nói về đề tài này thì sự việc sẽ càng không ổn, nhưng hắn vẫn không nhịn được:
Lâu chủ đối với Phong Quang... luôn không bao giờ để ý tới, tại sao tự dưng...


Tư Già cười nhạt:
Con người thường hay bỏ qua thứ xuất hiện ngay trước mắt mình, có đúng không? May mà ta phát hiện ra không quá muộn, nàng là của ta. Thập Tứ, ngươi có hiểu những lời này không?



Thuộc hạ... hiểu rõ.
Tay của Thập Tứ duỗi bên người không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

Đúng lúc Thập Tứ nghĩ Tư Già sẽ làm gì mình thì lại nghe thấy Tư Già nói tiếp:
Có điều, ta cũng rất cảm kích ngươi.



Tại sao Lâu chủ phải cảm kích thuộc hạ chứ?



Mười năm nay, ta hoàn toàn không quan tâm những chuyện xảy ra ở trong cung, nhưng ta cũng biết, ngươi rất quan tâm tới Phong Quang.
Tư Già nói:
Ngươi phát hiện ra Phong Quang tốt còn trước cả ta. Thập Tứ, ngươi có biết, chỉ vì điểm này mà ta... cực kỳ ghen tị với ngươi không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.