Chương 590: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (53)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 789 chữ
- 2022-02-07 11:15:32
Tư Già nói ra hai chữ
ghen tị
khiến cho mắt Thập Tứ tràn ngập sự kinh sợ, nhưng hắn vẫn đứng thẳng người đáp:
Lâu chủ, rốt cuộc ngài muốn làm gì Phong Quang? Nàng ấy không thích Mạnh Tích, cũng sẽ không ảnh hưởng tới Phong Mị Âm, là con gái của Hạ Triều cũng không phải là điều nàng ấy có thể chọn. Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, không hề có lỗi gì cả.
Tất nhiên nàng rất tốt, nàng cũng không có lỗi gì. Nếu ngươi nghĩ việc ta thích nàng tương đương với việc ta sẽ làm gì nàng, thế cũng không sai.
Khóe mắt Tư Già nhướng lên, phong thái nhẹ nhàng.
Lâu chủ nói... thích Phong Quang ư?
Đúng thế, ta thích nàng, càng muốn chiều chuộng nàng ấy trong lòng bàn tay mình.
Lúc nói tới cái này, khóe môi Tư Già lại khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, nét phong tình và dịu dàng trong đó khiến người khác mê đắm.
Thập Tứ nghe thấy thế thì đáng lẽ phải an tâm, nhưng trong lòng hắn ta lại thấy lạnh buốt, càng thêm cảm thấy tuyệt vọng:
Lời mà Lâu chủ nói... nghiêm túc thật sao?
Hắn ta chỉ mong chờ nghe được một đáp án phủ định.
Nhưng sự thật đã khiến Thập Tứ phải thất vọng, bởi vì Tư Già chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, chậm rãi nói:
Từ khi có mặt trên cõi đời này cho tới nay đã là hai mươi tư năm, ta chưa từng nghiêm túc hơn thế này lần nào.
Sắc mặt Thập Tứ như tro tàn, trong mắt không có nửa phần hy vọng. Hắn ta chỉ cảm thấy may mắn là những ảo tưởng kia của mình đã hoàn toàn tan biến vì một câu tuyên cáo này của Tư Già.
Phong Quang... cũng là thiếu nữ mà hắn ta muốn sủng.
Tư Già đứng lên, đi tới trước mặt Thập Tứ:
Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Mười năm trước khi ngươi vào cung làm thế thân cho ta, ta cũng đã từng đồng ý sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của ngươi. Theo lẽ thường, ta thật sự nợ ngươi rất nhiều. Ngươi cũng biết, ta không phải là người để tâm tới nhân tình thế thái, đúng không?
Về chuyện liên quan tới Phong Quang, hắn sẽ không bao giờ lùi bước.
Mới mấy ngày trước... Lâu chủ còn thôi miên Phong Quang, muốn giết nàng ấy.
Thập Tứ lẩm bẩm tự nói. Vào ngày mà Tư Già mới vào cung, cũng vì nhận được mệnh lệnh của Tư Già nên hắn ta mới ở giữa đại điện yêu cầu Tư Già đàn một khúc. Hắn ta vốn tưởng Tư Già sẽ ra tay với Hạ Triều hay Vương Từ, nhưng không ngờ người đó lại là Phong Quang. Vậy nên Thập Tứ mới hoảng sợ đi cầu Liễu Liễu đạo trưởng vào cung.
Mấy ngày thôi miên... đã có rất nhiều chuyện xảy ra...
Tư Già lộ ra sắc mặt hoài niệm, phảng phất như đang nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
Ngày đó, hắn đột nhiên biến mất ở trên sa mạc là vì nghĩ tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé này sẽ không kiên trì được bao lâu trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt đó, chỉ cần ý thức của Phong Quang không chịu nổi thì tất nhiên cô sẽ chết đi. Nhưng hắn lại không ngờ rằng bởi vì hắn đột nhiên biến mất nên mới tạo thành động lực để cô ấy luôn tiến về phía trước trên sa mạc.
Thực ra Tư Già vẫn luôn đi theo bên cạnh Phong Quang, chỉ là cô không nhìn thấy hắn. Hắn cứ chờ mãi, chờ rất lâu mà cũng chẳng thấy cô tỏ ra tuyệt vọng một chút nào, ngược lại còn vừa đi vừa nghỉ trong sa mạc, miệng thì không ngừng gọi tên hắn. Tư Già không có kiên nhẫn chờ đợi, thế nên hắn mới xuất hiện trước mắt cô một lần nữa, còn là trong trạng thái bị thương. Hắn nghĩ, nếu cô cứ đi tìm hắn như thế, vậy hắn chết trước mặt cô là xong, chặt đứt niệm tưởng của cô thì cô cũng sẽ mất đi ham muốn sinh tồn.
Nhưng hắn vẫn cứ tính sai, cô lại liều mạng cứu hắn không màng sống chết, còn dùng tới cả máu của mình để giảm cơn khát cho hắn... Nụ hôn của cô rất ngọt, Tư Già chưa từng cảm nhận được việc có người coi trọng hắn như thế, coi trọng tới mức không màng cả mạng sống của bản thân mình.
Hắn bỗng nhiên không muốn cô chết đi.