• 2,105

Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 25


Số từ: 1653
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi chúng tôi bước qua cổng, ông Cao đã đang đứng chờ bên một bếp lửa (rất giống bếp lửa
chúng tôi để lại khi ra đi) gần những chiếc xe và lều bạt, nhưng được ngăn cách bằng một hang
cây. Cái miệng nhỏ xíu của ông kéo thành nụ cười khi tiến lại, bắt tay chúng tôi:
- Chào Darren, chào Harkat. Ta rất mừng thấy cả hai an toàn trở lại.
- Chào Hibernius.
Harkat chào ông chủ Gánh Xiếc-đây là lần đầu tiên anh ta gọi ông như thế.
Ông Cao tươi tỉnh nói:
- A, sứ mạng của anh là một thành công...Là Kurda, anh luôn gọi ta là Hibernius.
- Rất vui được gặp lại anh, bạn già ạ.
Giọng không thay đổi, nhưng Harkat có vẻ khác trước.
Khi cùng ngồi quanh bếp lửa, tôi hỏi thăm những người bạn khác. Ông Cao bảo, hầu hết đều
còn đang ngủ vì quá mệt sau xuất diễn đêm qua.
- Từ tuần trước ta đã biết hai người sẽ trở lại, nếu...sống sót, nhưng không biết chính xác
ngày nào. Vì vậy ta nhóm lửa chờ đợi mấy đêm nay rồi. Chờ tới sang, khi mọi người thức dậy,
ta sẽ báo cho họ biết là hai người đã trở về.
Harkat và tôi bắt đầu kể cho ông Cao nghe về chuyến phiêu lưu trong thế giới kỳ bí, bên kia
cửa vòm rực sáng (nó sụp đổ thành tro ngay sau khi chúng tôi bước qua). Ông Cao mê mẩn
lắng nghe, gần như không hỏi gì. Chúng tôi chỉ định nói về những điều nổi bật nhất, để dành
phần lớn câu chuyện khi có đông thính giả hơn. Nhưng ngay khi bắt đầu kể, chúng tôi không
ngừng lại được, vậy là suốt mấy tiếng sau đó, chúng tôi nói tất cả những gì đã xảy ra. Chỉ khi
nhắc đến tên bà Evanna, ông Cao mới cắt ngang, để đặt nhiều câu hỏi về bà ta.
Sau cùng, ba chúng tôi lẳng lặng nhìn lửa gần tàn, ngẫm nghĩ về những gian khổ đầy nguy
hiểm vừa qua, về số phận của Spits Abrams điên loạn, về những con rồng kỳ diệu, những phát
giác ghê gớm về Kurda và quyết định của ông ta.
Một lúc sau, tôi hỏi ông Cao:
- Ông Tí Nị sẽ giết Kurda thật sao?
Ông Cao buồn bã gật đầu:
- Một linh hồn có thể chia ra, nhưng không thể san sẻ cho hai thể xác. Tuy nhiên Kurda đã
quyết định đúng. Harkat sẽ nhớ lại hết những gì Kurda đã trải qua khi còn sống. Bằng cách đó,
Kurda vẫn tiếp tục sống. Nếu Kurda quyết định sống lại, tất cả ký ức của Harkat đều tan biến
vào hư không. Với quyết định như thế này, cả hai đều thắng.
Harkat cười nói:
- Một ý nghĩ vui vẻ để kết thúc.
Anh ngáp dài rồi ngước nhìn mặt trăng:
- Từ khi chúng tôi đi đến bây giờ là bao lâu rồi?
- Thời gian ở đây hay tại đó cũng giống nhau. Ba tháng rồi, bây giờ đã là mùa hè.
Tôi hỏi ông:
- Có tin tức gì về Chiến Tranh của Những Vết Thẹo không?
- Không.
- Hy vọng Debbie và bà Alice đã tới Núi Ma-cà-rồng.
- Nếu là cháu, ta sẽ không lo lắng về chuyện đó. Chiến Tranh của Những Vết Thẹo sẽ lại tìm
cháu, khi định mệnh ra lệnh. Còn bây giờ hãy nghỉ ngơi, vui hưởng sự êm ả giữa những cơn
giông tố.
Đứng dậy, ông mỉm cười dặn dò:
- Cố ngủ thật nhiều. Ta không để ai làm phiền hai ngươi đâu.
Ông nhìn Harkat nói:
- Đeo lại khẩu trang đi. Không khí không an toàn đâu.
- Ồ, tôi quên. Cám ơn.
- Không có chi.
Ông Cao vừa quay đi, tôi vội gọi:
- Ông Cao. Ông có biết nơi cháu mới tới là đâu không? Thế giới đó là một hành tinh khác? Là
quá khứ, hay là...thực tế xoay chiều?
Ông chủ Gánh Xiếc không nói gì, không quay lại , chỉ lắc đầu rồi hấp tấp bước đi.
Tôi thở dài:
- Ông ấy biết nhưng không nói.
Harkat hỏi:
- Cậu có đem theo gì về đây không?
- Chỉ có bộ quần áo. Đến lúc quăng mấy cái giẻ rách này vào thùng rác rồi.
Harkat tủm tỉm cười, đưa tay vào trong áo:
- Tôi vẫn còn mấy cái bưu ảnh lấy từ dưới nhà bếp và...mấy cái răng beo.
Anh ta rải mấy cái răng lên cỏ và lật mấy chữ cái lên, rồi bắt đầu sắp xếp thành tên

Harkat
. Bỗng anh ta ngừng lại, quan sát kỹ mấy cái răng rồi rên lên. Tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Có nhớ ngay từ đầu ông Tí Nị đã nói, sau khi giết con beo, chúng ta sẽ tìm ra manh mối ...
tôi là ai?
Hỏi xong, Harkat vội vàng xếp lại mấy chữ cái thành một tên khác- Kurda Smahlt!
Tôi lom lom nhìn rồi cũng rên lên như Harkat:
- Câu trả lời lù lù ngay trước mắt chúng ta. Tên anh là một phép đảo chữ. Nếu sau khi giết
con beo, chúng ta bỏ thêm thời gian nghiên cứu mấy chữ cái thì giải quyết thử thách này từ lâu
rồi.
Harkat cười lớn:
- Tôi không tin...đơn giản đến thế đâu. Nhưng ít ra bây giờ đã biết tên tôi bắt nguồn từ
đâu...
- Anh...vẫn giữ tên Harkat Mulds, hay lấy lại tên gốc?
Harkat lẩm bẩm, lập đi lập lại mấy lần hai cái tên, rồi quyết định:
- Không. Kurda là...quá khứ. Harkat là con người...hiện tại. Chúng tôi có vài điểm tương
đồng ...nhưng rất nhiều điểm khác nhau. Tôi muốn được gọi là...Harkat.
- Tốt. Nếu anh đổi lại tên, sẽ rất phiền toái.
Harkat tằng hắng, nhìn tôi ngập ngừng nói:
- Bây giờ đã biết sự thật...về tôi, cậu có gì thay đổi không? Là Kurda, tôi đã phản bội cậu và
tất cả ma-cà-rồng. Tôi đã giết Gavner Purl. Tôi sẽ hiểu, nếu...cậu không còn coi tôi như trước
nữa.
- Đừng ngốc thế chứ. Tôi không cần biết anh đã là ai. Con người hiện tại của anh mới là
quan trọng. Có thể anh đã phạm sai lầm trong kiếp trước, nhưng...điều này có làm thay đổi
những gì anh đã cảm nhận về tôi không?
- Ý cậu là sao?
- Trước đây, lý do anh gắn bó với tôi là vì anh muốn tôi giúp anh để tìm hiểu anh là ai. Bây
giờ đã biết, có thể anh muốn tách ra, một mình đi khám phá thế giới. Chiến Tranh của Những
Vết Thẹo không là cuộc chiến của anh. Nếu anh muốn bỏ đi thì...
Suy nghĩ một lúc, Harkat nói:
- Cậu nói đúng. Tôi sẽ đi ngay...sang sớm mai.
Lom lom nhìn vẻ rầu rĩ của tôi, rồi Harkat phá lên cười:
- Cậu mới là thằng ngốc. Đương nhiên là tôi sẽ không đi đâu hết. Cuộc chiến này là của tôi,
cũng như của cậu. Cho dù không còn là...ma-cà-rồng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta đã
cùng nhau sát cánh quá lâu, bây giờ không thể nào tách rời được. Có thể khi chiến tranh kết
thúc...tôi sẽ tìm một lối đi riêng. Còn lúc này, tôi vẫn cảm thấy gắn bó với cậu. Tôi nghĩ, chúng
ta không nên bàn đến chuyện chia tay.
- Cám ơn.
Chỉ cần một câu đó là quá đủ.
Harkat thu dọn mấy cái răng beo, rồi quan sát mấy tấm bưu ảnh, rầu rầu lên tiếng:
- Không biết có nên nói ra không? Nhưng không nói, tôi cứ cảm thấy bứt rứt.
Tôi khuyến khích:
- Nói đi. Từ khi thấy mấy tấm bưu ảnh này trong căn bếp, chúng như luôn làm anh suy nghĩ.
Chuyện gì vậy?
- Nó có lien quan tới...nơi chúng ta đã đến. Chúng ta luôn thắc mắc là đã được đưa tới đâu.
Quá khứ? Một thế giới khác? Hay một chiều không gian khác?
- Rồi sao?
Harkat thở dài:
- Tôi nghĩ là...đã có câu trả lời. Tất cả đều lien kết với nhau, vì sao...những con nhện ở đó...
cả các Giám Hộ Máu nữa, nếu họ thật sự là Kulashka. Rồi căn bếp, tôi không nghĩ ông Tí Nị đặt
căn bếp tại đó. Tôi nghĩ...nó vẫn ở đó từ lâu rồi. Nó là nơi trú ẩn bom hạt nhân, dành cho...
những người sống sót. Tôi nghĩ nó đã được đặt ở đó để thí nghiệm. Mong là tôi lầm, nhưng e
là...tôi không lầm đâu.
Anh ta trao tấm bưu ảnh cho tôi. Mặt trước là hình Big Ben. Mặt sau có hang chữ, kiểu
khách du lịch viết nhân dịp đi nghỉ lễ:
Một thời gian tuyệt vời, thời tiết tốt, món ăn như mơ
.
Tên và địa chỉ bên dưới đối với tôi chẳng có nghĩa gì. Tôi hỏi:
- Có gì lạ đâu?
- Nhìn dấu bưu điện đi.
Tôi bối rối khi lẩm bẩm đọc:
- Chắc chắn ngày tháng sai rồi. Không thể là mười hai năm tới.
Đưa hết mấy tấm bưu ảnh cho tôi, Harkat nói:
- Tất cả đều như thế. Mười hai...mười lăm...hai mươi năm tới.
- Tôi không hiểu. Nghĩa là sao?
- Tôi nghĩ...chúng ta đã không ở trong quá khứ, hay trên một thế giới khác.
Harkat lấy lại mấy tấm bưu ảnh, cất đi, rồi trừng trừng nhìn tôi, lẩm bẩm mấy câu làm tôi
lạnh toát người:
- Tôi nghĩ...vùng đất khô cằn hoang dã đầy quái vật đó là...tương lai!
HẾT
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.