Chương mười
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 1824 chữ
- 2020-05-09 01:32:48
Số từ: 1813
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Ugwu dọn bữa trưa. "Con đã dọn xong, thưa ông", hắn nói, mặc dù hắn biết là Ông Chủ sẽ không đụng đến món xúp okro và sẽ tiếp tục đi đi lại lại ở phòng khách trong khi mở radio thật to, như ông đã làm từ khi cô Adebayo bỏ về khoảng một giờ đồng hồ trước đó. Cô ta đã đập cửa thật mạnh đến độ Ugwu lo là cửa kính sẽ bị nứt và khi nó mở cửa, cô đẩy nó qua một bên, xông vào, hỏi, "Ông chủ của em đâu rồi? Ông chủ của em đâu rồi?"
"Con sẽ gọi Ông Chủ, thưa cô", Ugwu nói, nhưng cô Adebayo đã vội vã xông vào phòng làm việc của Ông Chủ trước. Hắn nghe cô ta nói, "Có chuyện lớn ở miền Bắc". Miệng hắn bỗng trở nên khô khốc bởi vì cô Adebayo không phải là người hay lo sợ nhốn nháo, rõ ràng chuyện xảy ra ở miền Bắc phải là chuyện rất nghiêm trọng, và Olanna đang ở miền Bắc.
Kể từ lần đảo chính thứ hai vài tuần trước, khi lính Igbo bị giết, hắn đã cố gắng hết sức để hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đọc báo cẩn thận, lắng tai nghe Ông Chủ nói chuyện với khách khứa. Những câu chuyện này không còn chấm dứt bằng những chuỗi cười đầy vẻ trấn an, và phòng khách như bao trùm một vẻ bất ổn, không rõ ràng, như thể họ đều biết có chuyện gì đó sắp xảy ra mà không ai biết rõ là chuyện gì. Không ai dám tưởng tượng chuyện như vậy có thể xảy ra và phát ngôn viên của Đài ENBC Enugu nói, lúc Ugwu đang kéo khăn trải bàn cho thẳng, "Chúng tôi vừa có bản báo cáo chứng thực là có đến năm trăm người Igbo đã bị giết ở Maiduguri".
"Bố láo!" Ông Chủ hét to. "Em có nghe thấy chuyện đó không? Em có nghe không?"
"Dạ có, thưa ông", Ugwu nói. Hắn mong là tiếng hét không đánh thức Bé By đang ngủ trưa.
"Không thể có được!" Ông Chủ nói.
"Thưa ông, món xúp của ông", Ugwu nói.
"Năm trăm người bị giết. Tin bố láo. Chuyện này không thể có thật".
Ugwu mang thức ăn trở vào trong bếp và cất vào tủ lạnh. Mùi gia vị làm hắn muốn ói, ngay cả chỉ nhìn món xúp thôi hắn cũng muốn nôn mửa. Nhưng Bé By sắp thức giấc và hắn phải nấu thức ăn chiều cho con bé. Hắn lấy túi khoai tây ra và ngồi ngó bọc khoai tây không chớp mắt. Hắn nghĩ mới hai ngày trước đây, khi Olanna đi Kano để đón cô Arize, mái tóc tết bím đã kéo căng da trán của nàng, làm nó có vẻ sáng láng và thanh lịch.
Bé By vào trong nhà bếp, gọi: "Ugwu".
"I tetago? Bé thức rồi à?" Ugwu hỏi, trước khi ôm con bé vào lòng. Hắn không biết Ông Chủ có nhìn thấy con bé đi ngang qua phòng khách hay không. "Bé có mơ thấy gà con không?"
Bé By cười, hai cái đồng tiền lúm sâu vào trong má. "Có!"
"Bé có nói chuyện với bọn nó không?"
"Có!"
"Bọn nó nói gì thế?"
Bé By không trả lời như thường lệ. Nó buông tay, không ôm cổ Ugwu và ngồi chồm hỗm trên nền nhà. "Mẹ Ola đâu rồi?"
"Mẹ Ola sẽ về sớm thôi". Ugwu vuốt thử lưỡi dao. "Bây giờ bé giúp anh gọt khoai tây nhé. Bỏ mấy cái này vào giỏ rác, khi nào mẹ Ola về, mình sẽ nói cho mẹ biết là bé giúp anh nấu ăn".
Sau khi Ugwu đun sôi nồi khoai, hắn tắm cho con bé, rắc phấn Pears khắp người con bé và mang ra cái váy ngủ màu hồng. Olanna rất thích cái váy này, nàng nói nó làm Bé By giống như một con búp bê. Nhưng Bé By nói, "Em muốn bộ đồ ngủ có quần cơ", Ugwu không còn biết là Olanna thích bộ nào.
Nó nghe có tiếng gõ cửa trước. Ông Chủ chạy ra khỏi phòng làm việc. Ugwu phóng ra cửa, chụp lấy tay nắm cửa trước và giữ lấy để hắn có thể là người mở cửa, mặc dù hắn biết không thể nào là Olanna. Nàng có chìa khóa.
"Có phải Obiozo không?" Ông Chủ hỏi, nhìn một trong hai người đàn ông đứng trước cửa. "Obiozo?"
Khi Ugwu nhìn thấy hai người đàn ông mắt lõm sâu, quần áo bết bùn đất, hắn biết là hắn phải dẫn Bé By đi chỗ khác, để che chở cho con bé. Hắn mang con bé vào phòng ngủ, đặt nó lên bàn chơi rồi nói với con bé là nó có thể giả vờ như đang ăn với Jill trong truyện tranh Jack và Jill đã được đưa cùng với tờ Renaissance. Hắn đứng gần cửa dẫn vào hành lang và lén nhìn vào phòng khách. Một trong hai người đang nói khi người kia đang tu chai nước, cái ly để trên bàn không ai chú ý.
"Chúng tôi gặp một người tài xế xe tải đồng ý chở chúng tôi", người đàn ông nói, Ugwu có thể nhận ra ngay lập tức người này có họ hàng với Ông Chủ vì ông ta dùng thổ ngữ Abba rất nặng, mỗi chữ f nghe như chữ v.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Ông Chủ hỏi.
Người đàn ông đặt chai nước xuống và nói chậm rãi, "Chúng giết người mình như giết kiến. Anh có nghe tôi nói không? Kiến".
"Chúng tôi tận mắt thấy không biết bao nhiêu là người, anyi afujugo anya", Obiozo nói. "Tôi thấy cả gia đình gồm bố, mẹ và ba đứa con nằm ngay trên đường đến bến xe. Chỉ nằm đó".
"Còn Kano thì sao? Chuyện gì đã xảy ra ở Kano?" Ông Chủ hỏi.
"Mọi chuyện bắt đầu ở Kano", người đàn ông nói.
Obiozo đang nói cái gì đó về mấy con kền kền và xác người đổ đống phía bên ngoài tường thành, nhưng Ugwu không còn nghe thấy gì nữa. Câu nói Mọi chuyện bắt đầu ở Kano vang lên trong đầu hắn. Hắn không còn muốn dọn phòng cho khách, tìm khăn trải giường, hâm nóng xúp và làm garri 1 mới cho họ. Hắn muốn họ đi ngay lập tức. Hay nếu họ không chịu đi, hắn muốn họ ngậm cái mồm bẩn thỉu của họ lại. Hắn muốn phát thanh viên cũng im mồm nữa nhưng họ không im. Họ cứ lặp đi lặp lại cái tin giết người ở Maiduguri cho đến khi Ugwu muốn ném cái radio ra khỏi cửa sổ và chiều hôm sau, khi hai người đàn ông đi rồi, một giọng nói trang nghiêm trên Đài ENBC Enugu tường thuật những chuyện được tận mắt chứng kiến ở miền Bắc: thầy cô giáo bị chặt đầu ở Zaria, một nhà thờ chứa đầy người ở Sokoto bị đốt cháy, một người phụ nữ mang thai bị mổ bụng ở Kano. Phát thanh viên ngừng lại. "Người của chúng ta đang trở về. Những người trở về là những người may mắn. Trạm xe lửa đang chứa đầy người của chúng ta. Nếu quý vị có thể chia sẻ trà và bánh mì, xin vui lòng mang đến trạm xe lửa. Xin giúp anh em đồng bào đang cần sự giúp đỡ".
Ông Chủ nhảy lên từ ghế sofa. "Đi Ugwu, mang trà và bánh mì đến trạm xe lửa".
"Vâng, thưa ông". Ugwu nói. Trước khi pha trà, hắn rán một ít chuối cho Bé By. "Con đã đặt thức ăn của Bé By trên bếp, thưa ông", hắn nói.
Hắn không biết chắc Ông Chủ có nghe hắn nói hay không và hắn đi, lo lắng là Bé By sẽ bị đói còn Ông Chủ sẽ không biết là chuối chiên của con bé ở trong lò. Hắn tiếp tục lo lắng cho đến khi hắn đến trạm xe lửa. Chiếu và những tấm khăn quấn dơ bẩn được trải ra tràn lan khắp sân. Người ta ngã quỵ trên đó, đàn ông, đàn bà, trẻ em kêu khóc, ăn bánh mì, săn sóc vết thương. Những người bán hàng rong đang đi vòng quanh với những cái mâm trên đầu. Ugwu không muốn đi đến chỗ những quầy hàng bừa bộn. Hắn cố lấy dũng khí đi đến gần một người đàn ông đang ngồi trên mặt đất với mảnh giẻ có vấy máu đỏ xung quanh đầu. Ruồi bay tứ tung.
"Ông có muốn ăn bánh mì không?" Ugwu hỏi.
"Có, em trai. Dalu. Cảm ơn em".
Ugwu tránh không nhìn xem vết thương trên đầu ông ta sâu đến mức nào. Hắn rót trà và đưa bánh mì ra. Ngày mai hắn sẽ không nhớ đến người này bởi vìhắn không muốn nhớ.
"Ông có muốn ăn bánh mì không?" Ugwu hỏi một người khác gần đó, ông ta ngồi khom lưng. "I choro bánh mì?"
Người đàn ông quay lại. Ugwu giật mình thụt lùi, suýt nữa làm rơi cả bình nước. Con mắt bên phải của ông ta không còn nữa, chỉ còn một mảng bầy nhầy nhoét đỏ thay vào chỗ ấy.
"Đó là nhờ quân đội cứu chúng tôi", người đàn ông đầu tiên nói, giống như ông ta cảm thấy cần phải trao đổi chuyện của mình với những mẩu bánh mì mà ông ta đang nhúng vào nước trà để ăn. "Họ bảo chúng tôi chạy vào trong trại lính. Mấy cái thằng điên đuổi chúng tôi như đuổi dê, nhưng khi chúng tôi chạy vào trại lính, chúng tôi được an toàn".
Một chuyến xe lửa khác xình xịch chạy vào, đông người đến nỗi người ta đeo bên ngoài toa xe lửa, bám vào những thanh sắt. Ugwu nhìn đoàn người mệt mỏi, bụi bặm, đầy máu me leo xuống, nhưng hắn không chạy lại giúp họ. Hắn không chịu nổi khi tưởng tượng Olanna cũng là một trong những người què quặt, thảm hại và hắn cũng không chịu nổi khi tưởng tượng nàng không có mặt trong đám người này, nàng vẫn còn ở lại phía sau, một nơi nào đó thuộc miền Bắc. Hắn nhìn cho đến khi xe lửa hoàn toàn trống rỗng. Olanna không có ở đó. Hắn đem phần bánh mì còn lại cho người đàn ông một mắt rồi quay người chạy. Hắn chạy một mạch cho tới khi hắn đến phố Odim và qua khỏi bụi cây có đầy hoa trắng.
--------------------------------
1 Garri: Tên một loại bánh làm bằng bột khoai mì được vắt nước và lên men, nướng khô.