• 1,546

Phần II: Cuối thập niên sáu mươi - Chương bảy


Số từ: 4224
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Ugwu đang nằm trên chiếu trong chòi của mẹ, nhìn chăm chăm cái xác nhện bị đập nát bét dính trên tường; chất nhầy in lên vách tường thành đỏ sậm hơn. Anulika đang đong từng chén ukwa, mùi bột sa kê nướng sực nức khắp phòng. Mẹ nói huyên thuyên khá lâu làm hắn nhức cả đầu. Chuyến về thăm nhà bỗng có vẻ như lâu hơn một tuần, có lẽ vì bụng hắn cứ bị sôi ùng ục do chỉ ăn mỗi rau và hạt quả. Thức ăn mẹ hắn nấu chẳng ngon lành gì cả. Rau thì chín rục quá. Món bột ngô lợn cợn, còn xúp thì lõng bõng, món khoai lang ăn khô khốc vì luộc mà không cho chút bơ vào. Hắn chỉ muốn trở lại Nsukka để được ăn một bữa ăn thực sự.
"Em muốn có một đứa con trai trước, bởi vì nó sẽ củng cố địa vị của em ở trong nhà của Onyeka", Anulika nói. Nó bước tới lấy một cái bọc trên rui nhà và Ugwu lại để ý, thân hình của nó gần đây trở nên tròn trịa đáng ngờ: ngực của nó căng ních, cái mông nhún nhẩy theo nhịp bước. Onyeka chắc là đã đụng chạm đến thân thể nó. Ugwu không chịu nổi khi nghĩ đến cái thân thể xấu xí của thằng ấy thậm thụt vào người em hắn. Chuyện xảy ra nhanh quá sức tưởng tượng; lần trước về thăm nhà hắn mới chỉ nghe nói có người ngấm nghé con bé, lúc ấy con bé nhắc đến Onyeka một cách hững hờ làm hắn không thể nghĩ là con bé lại nhận lời cầu hôn nhanh đến vậy. Bây giờ kể cả bố mẹ hắn cũng nhanh nhảu mỗi khi nhắc đến Onyeka, nó có chỗ làm thợ sửa xe ngon lành trong thị xã, có xe đạp, cư xử đàng hoàng, làm như nó đã là rể trong nhà vậy.
Không ai nói động đến chuyện thằng ấy còm nhom, còn hàm răng thì nhọn hoắt giống như răng chuột.
"Anh biết không, Onunna ở bên làng Ezeugwu có con gái đầu lòng, nhà chồng nó lập tức đi gặp dibia để xem tại sao! Dĩ nhiên người nhà Onyeka không dám làm như vậy với em đâu, nhưng em vẫn muốn có một đứa con trai trước". Anulika nói.
Ugwu bật dậy. "Tao chán nghe chuyện thằng Onyeka lắm rồi. Lúc nó đến đây hôm qua tao nhận thấy là nó nên tắm thường xuyên hơn. Nó có mùi như mùi đậu dầu thối vậy".
"Thế còn anh, anh có mùi như thế nào?" Anulika đổ bột vào trong bao rồi bắt đầu buộc lại. "Em xong rồi. Anh nên đi cho sớm kẻo muộn quá".
Ugwu đi ra sân. Mẹ hắn đang giã cái gì đó trong cối, còn bố hắn đứng lúi cúi ở gần bên, lia con dao vào một cục đá mài. Những mảnh vụn kim loại từ con dao bị cọ mạnh vào đá văng ra những tia lửa bé xíu nháng lên một chút rồi tắt ngấm.
"Anulika có gói bột ukwa kỹ không?", mẹ hắn hỏi.
"Có ạ". Ugwu chìa cái bao ra cho bà xem.
"Gửi lời chào đến ông chủ và bà chủ nhé", mẹ hắn nói. "Cảm ơn ông bà ấy về tất cả những thứ ông bà ấy gửi cho chúng ta".
"Vâng, mẹ ạ". Hắn đến gần và ôm mẹ. "Mẹ giữ gìn sức khỏe, mẹ chào dì Chioke giúp con khi dì ấy về".
Bố hắn đứng thẳng dậy và gại gại lưỡi dao vào lòng bàn tay, trước khi bắt tay từ giã hắn. "Đi mạnh khỏe, ije oma. Bố mẹ sẽ nhắn cho con biết khi gia đình Onyeka thông báo là họ sẵn sàng mang rượu đến. Chỉ trong vòng vài tháng thôi".
"Vâng, thưa bố". Ugwu luẩn quẩn đứng đó một lúc trong khi đám anh em ruột và anh em họ, đứa nhỏ ở truồng, đứa lớn mặc áo thùng thình quá khổ đến chào tạm biệt và bảo hắn lần sau về thăm nhà nhớ mang quà. Mua bánh mì cho chúng em nhé! Mua thịt nhé! Mua cá rán! Mua lạc!
Anulika tiễn hắn ra đến tận đường chính. Hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc gần rừng cây ube và mặc dù hắn chưa hề gặp kể từ khi cô đi Kano học nghề bốn năm trước, hắn biết chắc đó là Nnesinachi.
"Anulika! Ugwu! Có phải các bạn không?" Giọng của Nnesinachi có vẻ trầm hơn so với trong trí nhớ của hắn nhưng cô nàng cao lên rất nhiều, da đen sậm hơn vì ánh nắng gay gắt của miền Bắc.
Khi họ ôm nhau để chào, hắn cảm thấy ngực cô nàng chạm vào ngực hắn.
"Tôi hầu như không nhận ra được cô. Miền Bắc làm cô thay đổi nhiều quá", hắn nói, thầm hỏi không biết cô nàng có cố tình chạm ngực vào ngực mình không.
"Tôi về hôm qua, với mấy người anh em họ". Cô nàng mỉm cười với hắn. Ngày xưa cô chưa bao giờ mỉm cười thân thiện với hắn như vậy. Chân mày của cô nàng đã được cạo đi và vẽ thế bằng bút chì, một bên đậm hơn. Cô quay sang Anulika, "Anuli, tôi đang trên đường đến nhà bạn. Tôi nghe đồn bạn sắp lấy chồng!"
"Chị ơi, em cũng nghe đồn như thế đấy", Anulika nói, cả hai cùng cười phá lên.
"Đằng ấy đi về Nsukka đấy à?" Cô hỏi Ugwu.
"Vâng. Nhưng tôi sẽ trở lại sớm để dự lễ đính hôn của Anulika lúc người ta mang rượu đến".
"Đi mạnh giỏi!" Mắt của Nnesinachi chạm mắt hắn một thoáng dạn dĩ, trước khi cô tiếp tục đi, hắn biết là hắn đã chẳng mơ hão; đúng là cô ấy cố ý cọ ngực mình vào ngực hắn khi hai người ôm khẽ để chào nhau. Hắn cảm thấy như có một luồng điện chạy qua làm chân hắn như chùng xuống. Hắn cố kìm mình không quay lại nhìn cô nàng, để phòng khi cô nàng cũng quay đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc hắn bỗng quên cảm giác sôi sục khó chịu trong bụng.
"Tâm trí chị ấy luôn hướng về miền Bắc. Anh không thể cưới chị ấy, vì thế nếu chị ấy tặng anh cái gì thì tốt nhất là anh nên lấy cái ấy, trước khi chị ấy theo chồng". Anulika nói.
"Em nhận thấy à?"
"Làm sao mà em không thấy chứ? Em có phải con cừu đâu?"
Ugwu nheo mắt nhìn em. "Onyeka đã mó máy vào em chưa đấy?"
"Dĩ nhiên là Onyeka đã gần gũi em".
Ugwu đi chậm lại. Hắn biết em hắn đã ngủ với Onyeka, tuy vậy hắn vẫn không thích nghe em hắn xác nhận ngay như thế. Khi Chinyere, con sen nhà bác sĩ Okeke, bắt đầu lén băng qua hàng giậu đến phòng của hắn để vụng trộm với hắn trong chớp nhoáng, hắn đã kể với Anulika trong một lần về thăm nhà và hai anh em đã bàn chuyện này. Tuy thế hắn chưa bao giờ nói chuyện của con em. Hắn luôn làm ra vẻ như chẳng có gì đáng để trao đổi cả. Anulika đi trước hắn, không bận tâm đến vẻ hằn học và dùng dằng của hắn; hắn bước nhanh hơn một chút, im lặng, chân hai người nhẹ nhàng lướt trên cỏ, nơi cả hai đã cùng đuổi bắt cào cào châu chấu lúc còn nhỏ.
"Anh đói bụng quá", cuối cùng hắn nói.
"Anh đã chẳng ăn lấy một miếng khoai mẹ luộc".
"Ở chỗ bọn anh luộc khoai có cho bơ".
"Ở chỗ bọn anh luộc khoai có cho bưa-ơ. Nhìn cái mồm của anh kìa. Đến lúc họ đuổi anh về làng thì anh sẽ ra sao? Làm gì có bưa-ơ cho anh luộc khoai?"
"Họ sẽ không đuổi anh về làng".
Anulika liếc xéo hắn từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu. "Anh quên nguồn gốc xuất thân của anh rồi, bây giờ anh trở nên ngu đến nỗi anh tưởng mình là một Ông Lớn đấy".
Ông Chủ đang ở trong phòng khách khi Ugwu bước vào chào ông.
"Gia đình em thế nào?" Ông Chủ hỏi.
"Tất cả đều khỏe, thưa ông. Mọi người gửi lời chào ông".
"Tốtlắm".
"Em gái Anulika của con sắp lấy chồng".
"Thế à". Ông Chủ chăm chú vặn radio.
Ugwu có thể nghe thấy tiếng Olanna và Bé By 1 đang hát trong nhà tắm.
London có cái cầu đang rơi, cầu đang rơi, cầu đang rơi.
London có cái cầu đang rơi, bà chủ xinh đẹp.
Cái cách Bé By phát âm chữ London nghe như là lon ton. Cửa nhà tắm đang mở.
"Xin chào cô", Ugwu nói.
"Ồ! Ugwu, tôi không nghe tiếng em vào!" Olanna nói. Nàng đang cúi người ngang bồn tắm để tắm cho Bé By. "Mừng em trở lại, nno. Gia đình em có khỏe không?"
"Dạ khỏe cả. Mọi người gửi lời chào cô. Mẹ con bảo không biết nói gì để cảm ơn vì mấy cái áo cô đã cho".
"Chân của mẹ em thế nào rồi?"
"Nó không còn đau nhức nữa ạ. Mẹ con gửi bột ukwa cho cô".
"Ê! Bà ấy chắc đoán được là tôi đang thèm nó lắm". Nàng quay người nhìn hắn, hai tay dính đầy bọt xà phòng tắm. "Em có vẻ khỏe mạnh, má em đầy đặn hẳn ra!"
"Vâng, cảm ơn cô". Ugwu trả lời, dù biết đó là câu nói dối. Hắn luôn sụt cân mỗi lần về thăm nhà.
"Ugwu!" Bé By gọi. "Ugwu, xem này!" Cô bé đang bóp một con vịt bằng cao su kêu quác quác.
"Bé By! Con có thể chào Ugwu khi nào con tắm xong", Olanna nói.
"Anulika sắp kết hôn, thưa cô. Bố của con bảo con nên báo cho Ông Chủ và cô biết. Gia đình con chưa biết ngày chính thức, nhưng bố mẹ con sẽ rất là vui mừng nếu ông và cô đến dự".
"Anulika? Cô ấy còn trẻ quá mà? Chừng mười sáu, mười bảy thôi phải không?"
"Các bạn nó đã bắt đầu lập gia đình rồi".
Olanna quay trở lại với cái bồn tắm. "Dĩ nhiên chúng tôi sẽ dự".
"Ugwu!" Bé By lại gọi.
"Thưa cô, con hâm cháo cho Bé By nhé?"
"Ừ. Em làm ơn pha sữa luôn đi".
"Vâng, thưa cô". Hắn muốn nấn ná thêm một lúc rồi sẽ hỏi nàng xem mọi việc vẫn ổn trong cái tuần hắn vắng mặt chứ; nàng sẽ kể cho hắn nghe người bạn nào đến thăm, ai mang món gì và họ đã ăn hết món thịt hầm hắn nấu trong cái hộp ở ngăn đông lạnh chưa.
"Ông chủ và tôi quyết định sẽ đưa Arize đến đây ở để cô ấy sinh em bé vào tháng Chín", Olanna nói.
"Thế thì hay quá, thưa cô", Ugwu nói. "Con hy vọng em bé sẽ giống cô Arize chứ không giống chú Nnakwanze".
Olanna bật cười. "Tôi cũng hy vọng thế. Mình phải dọn phòng cho cô ấy. Tôi muốn nó hoàn toàn sạch sẽ, không có một hạt bụi nào".
"Nó sẽ sạch bóng, thưa cô, xin cứ an tâm". Ugwu thích cô Arize. Hắn vẫn còn nhớ lễ mang rượu của Arize ở Umunnachi ba năm trước. Cô ấy tròn trịa và sôi nổi làm sao, và dạo ấy, hắn uống nhiều rượu đến nỗi suýt tí nữa làm rớt Bé By mới sinh.
"Thứ Hai tôi sẽ đi Kano để đón cô ấy và đưa cô ấy tới Lagos sắm sửa", Olanna nói. "Tôi sẽ đưa Bé By theo. Mình sẽ chuẩn bị hành lý và mang theo cái áo xanh Arize may cho bé".
"Cái màu hồng đẹp hơn, thưa cô. Cái màu xanh hơi chật".
"Đúng rồi". Olanna nhặt con vịt cao su và ném nó trở lại bồn tắm, Bé By khoái chí hét toáng lên rồi dìm con vịt cao su xuống nước.
"Nkem", Ông Chủ gọi to. "O mego! Có chuyện rồi!"
Olanna chạy vội ra phòng khách, Ugwu bén gót theo sau.
Ông Chủ đang đứng cạnh radio. Tivi đang mở nhưng âm thanh đã bị vặn tắt, vì thế những người đang nhảy múa trông giống như đang lắc lư, quay cuồng trong cơn say. "Có một cuộc đảo chính", Ông Chủ nói, và ra hiệu chỉ về hướng cái radio. "Thiếu tá Nzeogwu đang đọc diễn văn ở Kaduna".
Giọng nói trên đài nghe rất trẻ, hăng hái và đầy tự tin.
Hiến pháp cũ hiện nay không còn hiệu lực, chính quyền địa phương và những cơ cấu tổ chức cũ từ nay sẽ bị giải tán. Đồng bào thân mến, mục đích của Hội đồng Cách mạng là thiết lập một quốc gia không bị thối nát vì tham nhũng và xung đột nội bộ. Kẻ thù của chúng ta là lũ đầu cơ chính trị, bọn tham nhũng, những kẻ có chức quyền từ cao đến thấp đã kiếm chác tiền hối lộ và đòi mười phần trăm, những kẻ tìm cách chia rẽ đất nước mãi mãi để chúng có thể giữ vững địa vị của mình, người của bộ lạc, người của bè cánh quan quyền, những kẻ đã làm cho đất nước chúng ta như một gã khổng lồ quê mùa và nghèo khó trước những tổ chức quốc tế, những kẻ đã làm sụp đổ xã hội của chúng ta.
Olanna chạy đến máy điện thoại., "Có chuyện gì xảy ra ở Lagos? Có phải họ nói chuyện xảy ra ở Lagos không?"
"Bố mẹ em an toàn, nkem. Dân thường thì không sao cả".
Olanna đang quay số. "Tổng đài? Tổng đài?" Nàng để điện thoại xuống rồi lại nhấc nó lên. "Đường dây không thông".
Ông Chủ dịu dàng gỡ điện thoại ra khỏi tay nàng. "Anh tin là họ an toàn. Đường dây sẽ được nối lại ngay thôi, vấn đề an ninh ấy mà".
Trên đài phát thanh, giọng nói đó trở nên cứng rắn hơn.
Tôi cam đoan với tất cả những người ngoại quốc rằng quyền lợi của quý vị tiếp tục được bảo đảm. Chúng tôi sẽ mang đến cho tất cả những công dân chấp hành luật pháp một nền tự do không bị áp chế dưới bất cứ hình thức nào, bất cứ chính quyền bù nhìn nào. Quyền tự do sẽ tồn tại và phát triển ở bất cứ lĩnh vực nào có sự nỗ lực của con người. Chúng tôi xin hứa rằng nhân dân sẽ không bao giờ phải hổ thẹn khi nhận rằng mình là người Nigeria.
"Mẹ Ola!" Bé By gọi từ phòng tắm. "Mẹ Ola!"
Ugwu trở lại phòng tắm, dùng khăn lau khô cho Bé By rồi ôm bé, khẽ phà hơi vào cổ bé. Người nó thơm nức mùi Pears, xà phòng tắm của trẻ em.
"Gà con!", hắn nói và cù nó. Bím tóc của nó ướt, ở đuôi được cột chặt thành một nút thắt quăn quăn, Ugwu vuốt cho thẳng ra rồi khen bé giống bố; dân làng của hắn có thể nói là Bé By giống Ông Chủ như đúc.
"Cù nữa đi!" Bé By vừa nói vừa cười nắc nẻ. Bộ mặt tròn trĩnh của bé ướt đẫm vì hơi nước.
"Bé con bé con gà", Ugwu lẩm rầm theo điệu hát luôn làm bé thích chí.
Bé By cười khanh khách. Từ phòng khách, Ugwu nghe Olanna nói, "Ôi, Chúa ơi, ông ta nói gì thế? Ông ta nói cái gì thế?"
Hắn đang cho Bé By ăn cháo khi người đại diện của Tổng thống phát biểu một bài ngắn trên radio, giọng ông ta có vẻ yếu ớt, như mệt mỏi tột độ khi cố gắng phát biểu, "Chính quyền được bàn giao cho quân đội".
Sau đó có thêm nhiều bản tuyên bố - Thủ hiến mất tích, Nigeria bây giờ là chính quyền quân sự liên bang, Thủ hiến của hai miền Bắc, Nam mất tích - nhưng Ugwu không biết rõ ai là người nói và trên băng tần nào bởi vì Ông Chủ ngồi cạnh máy phát thanh, vặn nút dò sóng liên hồi, ngừng, lắng nghe, vặn, ngừng. Ông đã tháo kính ra rồi nhìn có vẻ bất an, mắt trũng sâu. Ông không đeo kính trở lại cho đến khi khách khứa tụ đến. Hôm nay đông người hơn bình thường. Ugwu mang thêm ghế trong phòng ăn ra phòng khách để có đủ ghế ngồi cho tất cả mọi người. Giọng nói của họ có vẻ khẩn thiết và kích động, ai cũng như không thể chờ người kia nói dứt lời.
"Đây là thời điểm chấm dứt tệ tham nhũng! Đây là cái cần phải xảy ra từ khi có cuộc tổng bãi công", một người khách nói. Ugwu không nhớ tên nhưng nhớ là ông ta thường ăn hết chin-chin ngay sau khi dọn ra, vì thế Ugwu thường đặt cái mâm càng xa ông ta càng tốt. Người này có bàn tay to, chỉ cần vài cái nắm chim chim quả bưởi của ông ta là không còn gì nữa hết.
"Mấy ông Thiếu tá đó là anh hùng!" Okeoma nói, và giơ một cánh tay lên cao.Giọng của họ hết sức hào hứng ngay cả khi nói về những người đã bị giết.
"Họ nói là Sardauna trốn đằng sau lưng các bà vợ của hắn".
"Họ nói thằng cha Bộ trưởng Tài chính bĩnh ra quần trước khi bị bắn".
Vài người khách cười khúc khích, Ugwu cũng cười cho đến khi hắn nghe Olanna nói, "Tôi biết Okonji. Ông ta là bạn của bố tôi". Giọng nàng có vẻ ngậm ngùi.
"Đài BBC gọi đó là Cuộc đảo chính Igbo", người khách hay ăn chin-chin nói. "Và họ nói đúng. Những người bị giết phần lớn là người miền Bắc".
"Hầu như chỉ có người miền Bắc ở trong chính quyền", Giáo sư Ezeka nói thì thầm, chân mày ông nhăn tít, làm như ông không thể nào tin được ông phải nói ra một điều vô cùng hiển nhiên.
"Đài BBC nên chất vấn chính người của họ, những kẻ đã đặt người miền Bắc vào chính quyền để rồi chúng đàn áp tất cả mọi người!" Ông Chủ nói.
Ugwu ngạc nhiên khi thấy Ông Chủ và Giáo sư có vẻ đồng tình với nhau. Hắn càng ngạc nhiên hơn khi cô Adebayo nói, "Đám Bắc Phi đó phải điên lắm nên mới gọi đây là chuyện của những kẻ ngoại giáo chống lại chính giáo". Ông Chủ bật cười - không phải cái cười chế giễu như mọi khi trước lúc ông nhích người ra mép ghế để cãi với cô mà là điệu cười tán thành. Ông Chủ đồng ý với cô ấy.
"Nếu chúng ta có nhiều người như Thiếu tá Nzeogwu hơn ở đất nước này, chúng ta không phải đứng ở vị trí mà chúng ta đang đứng", Ông Chủ nói. "Ông ta thật sự có tầm nhìn xa!"
"Ông ta là Cộng sản, phải không?" Đó là ông giáo sư có đôi mắt màu xanh lá cây, Lehman. "Ông ta đã đến Tiệp Khắc khi ông ta còn ở Sandhurst".
Người Mỹ các ông luôn luôn soi mói dưới gầm giường của người ta để tìm kiếm Chủ nghĩa Cộng sản. Ông tưởng là chúng tôi có thì giờ để lo lắng mấy chuyện đó sao?" Ông Chủ hỏi. "Vấn đề là làm bất cứ cái gì để cho dân tộc của chúng tôi tiến bộ. Thử đặt giả thuyết chính sách dân chủ tư sản là tốt đẹp, về căn bản, nhưng nếu như nó không thích hợp với chúng tôi – giống như có người nào đem tặng chúng tôi cái áo mà họ bảo chúng tôi là giống cái áo của họ, nhưng chúng tôi mặc không vừa và mấy cái cúc rơi ra - thì trong trường hợp đó, chúng tôi phải bỏ nó đi và may một cái áo cho phù hợp với vóc dáng của mình. Đơn giản, các ông phải chấp nhận điều đó thôi!"
"Nói văn hoa bóng bẩy quá, Odenigbo", cô Adebayo nói. "Anh không thể dùng lý thuyết để biện hộ cho các nhà quân sự".
Ugwu cảm thấy dễ thở hơn; hắn đã quen với những cuộc cãi vã như thế này.
"Dĩ nhiên là tôi có thể. Với một người như Thiếu tá Nzeogwu, tôi có thể, Ông Chủ nói. "Ugwu! Thêm nước đá!"
"Ông ta là cộng sản", Giáo sư Lehman khăng khăng. Cái giọng nghẹt mũi của ông ta làm Ugwu phát cáu, hay có lẽ đơn giản chỉ vì Giáo sư Lehman cũng có nhiều tóc như Richard nhưng không có cái vẻ điềm đạm, trang nghiêm như thế. Hắn ước gì Richard vẫn đến chơi. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần cuối cùng khi ông ấy đến, mấy tháng trước khi Bé By ra đời, những mảnh ký ức khác trong những tuần lễ đầy hỗn độn ấy bây giờ đã bắt đầu phai mờ, không còn nguyên vẹn nữa; hắn đã vô cùng lo sợ là Ông Chủ và Olanna sẽ không bao giờ kết hợp trở lại, và thế giới của hắn sẽ sụp đổ đến nỗi hắn không dám lén nghe xem họ cãi nhau về chuyện gì. Hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết là Richard có dính líu đến cuộc cãi cọ này nếu Harrison không kể cho hắn nghe.
"Cảm ơn, bạn tốt". Ông Chủ lấy bình nước đá và rót một ít vào trong ly của mình.
"Vâng, thưa ông", Ugwu nói, nhìn Olanna. Hai tay nàng chắp lại với nhau và đỡ lấy đầu. Hắn ước gì hắn có thể thật lòng thương xót cho người quen của nàng, người làm chính trị mới bị giết, nhưng những người làm chính trị không giống như người bình thường, họ là chính trị gia. Hắn đọc về họ trong mấy tờ báo Renaissance và Daily Times - họ thuê bọn xã hội đen cướp bóc, đánh đập đối thủ của họ, họ muanhà mua đất của chính quyền, họ nhập cảng bao nhiêu là tàu chở xe hơi của Mỹ, họ cho tiền mấy người đàn bà giả vờ có thai, nhét đầy trong áo họ toàn phiếu giả mạo. Cứ mỗi lần hắn chắt nước luộc đậu, hắn nghĩ mấy cái nước nhờn cặn lắng dưới đáy nồi cũng giống chính trị gia.
Đêm đó, hắn nằm trong phòng ở khu nhà nam và cố gắng tập trung vào quyển sách Thị trưởng của Casterbridge 2 , nhưng rất khó khăn. Hắn hy vọng Chinyere có thể lén chui qua hàng giậu và đến với hắn; cả hai chẳng bao giờ hẹn trước, cô nàng chỉ xuất hiện vào một số ngày nhất định. Hắn thèm khát cô nàng đến nhức nhối trong một đêm đầy kích động vì cuộc đảo chính đã đảo lộn tình hình thời cuộc; hắn thấy thổn thức với cơ hội và tình hình mới. Khi hắn nghe cô nàng gõ nhẹ vào cửa sổ, hắn thầm ngượng ngùng cảm ơn Chúa.
"Chinyere", hắn nói.
"Ugwu", cô nàng đáp.
Cô nàng có mùi hành củ để lâu ngoài trời. Đèn đã tắt, và một vệt sáng mỏng manh hắt vào từ ánh đèn bảo vệ 3 bên ngoài, hắn nhìn thấy ngực của cô nàng giống cái chỏm nhọn hình tháp trồi lên lúc cô nàng cởi áo, cột cái khăn quấn ngang thắt lưng rồi nằm ngửa ra. Có cái gì ẩm ướt trong bóng tối, giữa thân thể của hai người quấn lấy nhau và hắn tưởng tượng cô nàng là Nnesinachi, đôi chân chắc nịch là đôi chân của Nnesinachi. Ban đầu cô nàng nằm im, nhưng sau đó thì bụng dưới giãy nảy lên một cách cuồng loạn, tay quấn chặt lưng hắn, cô nàng kêu ú ớ thành tiếng giống như những lần chung đụng trước đó. Tiếng kêu nghe phảng phất như tên của một người - Abonyi, Abonyi - nhưng hắn không chắc lắm. Có lẽ cô nàng cũng tưởng tượng hắn là một người nào đó cùng làng với cô nàng.
Cô nàng ngồi dậy, ra về cũng im lặng như khi đến. Ngày hôm sau, khi hắn gặp cô nàng bên hàng giậu, cô đang phơi quần áo lên dây và nói, "Ugwu", rồi không nói thêm lời nào cả; thậm chí cô nàng cũng chẳng buồn mỉm cười với hắn.
--------------------------------
1 Đứa bé không được đặt tên, chỉ dùng chữ baby, có nghĩa là em bé. Mỗi lần nói đến cô bé này, xin được gọi là Bé By.
2 The Mayor of Casterbridge: Tiểu thuyết của văn hào Anh Thomas Hardy (1840-1928).
3 Đèn ở bên ngoài nhà để ngăn ngừa trộm hay kẻ gian lợi dụng bóng tối xâm nhập vào nhà.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nửa Mặt Trời Vàng.