• 466

Chương 27: HỘI CHẨN KHẨN CẤP (2)


Trong lòng An Phi cũng cảm thấy nặng nề, một người mất đột ngột làm người nhà vô cùng đau khổ, chỉ khi mất đi người thân người ta mới8 thấu hiểu được, mọi lời nói trong giây phút này đều dư thừa.

Vương Dịch Tường tạm biệt Chủ nhiệm Cảnh đi về trước, Chủ nhiệ3m Thôi cũng muốn đi nhưng Chủ nhiệm Cảnh kéo lại không cho đi, Chủ nhiệm Thôi đành viết lại ý kiến hội chẩn rồi mới đi. Sắp xếp bác 9sĩ tiếp tục cứu chữa xong, ông ta tự mình tiễn Chủ nhiệm Thôi và An Phi đến thang máy, đợi hai người đi rồi ông ấy mới trở về.
<6br>
Giả tạo, lúc chúng ta đến ông ta có nhiệt tình như vậy đâu.
An Phi đi xuống lầu, bĩu môi nói.
Bây giờ, An Phi rất sùng bái và bội phục Chủ nhiệm Thôi, cô cảm thấy một Chủ nhiệm khoa Nhi chỉ trong một thời gian ngắn thôi có thể thành Chủ nhiệm chuyên nghiệp của khoa Cấp cứu là một chuyện không hề bình thường. Chủ nhiệm Thôi là một người rất giỏi, được người như vậy dẫn dắt, dù có khổ cực đến mấy cô cũng nguyện ý.

Vương Dịch Tường không tệ, là hạt giống tốt. Em cũng không tệ, cũng là giống tốt. Mà sao lúc nãy em gan vậy, nhiều người đang kích động như vậy mà em còn dám đứng lên hét, em không sợ bị đánh à?
Chủ nhiệm Thôi rất khen ngợi hành động của cô gái này trong lúc đó.

Lúc nãy trong mắt chị toàn là đợi xem kịch vui. Em không có tài năng diễn xuất, nhưng mà chạy việc vặt cho chị thì cũng được.
An Phi mím môi cười nói.
Chủ nhiệm Thôi đặt tách trà thủy tinh xuống bàn, gật đầu nói:
Con bé này thông minh lanh lợi đó, lại còn cẩn thận dũng cảm nữa, đúng là mầm tốt của khoa Cấp cứu.


Là do cậu ta không trị được nữa, nên cậu ta không thể nói dối được, nếu người nhà bệnh nhân yêu cầu khám nghiệm tử thi, pháp y có thể biết được ngay. Hơn nữa, bác sĩ cũng phải làm đúng quy tắc, phải là phải, không phải là không phải, cả bản thân mình mà cũng không thuyết phục được thì không có cách nào thuyết phục được bệnh nhân cả, lời nói có thể lừa người, nhưng ánh mắt thì không, có thể sẽ lừa được người khác, còn chính mình thì không lừa được.
Chủ nhiệm Thôi nói sâu xa.
Lương tâm chính là cán cân trong lòng bác sĩ, Chủ nhiệm Thôi đã làm Chủ nhiệm khoa lâu năm như vậy, có thể khiến cấp dưới không câu oán hận hoặc không dám oán hận cũng đều do trước đó chị luôn công bằng, dù là đồng nghiệp hay bệnh nhân, chị đều cố gắng hết lòng, Làm thế nào để nội bộ gắn kết có sự liên quan rất lớn với người Chủ nhiệm, nếu Chủ nhiệm là một người ích kỷ thì cấp dưới sẽ không có may mắn, trong khoa sẽ chỉ có sự ngột ngạt, nếu Chủ nhiệm là người kỷ luật thì cấp dưới sẽ luôn ưu tiên công việc trong khoa, cả khoa sẽ trở thành một nội bộ đoàn kết, có thể phát triển tài năng tốt nhất.

Đúng là giả tạo, nhưng k5hông phải là người ti tiện bỉ ổi, An Phi, bác sĩ chỉ là một ngành nghề thôi, từ xưa đến nay người có học thường khinh nhau, bác sĩ càng như vậy. Nhưng bác sĩ hơi khác với những người tri thức khác, nếu em thật sự có bản lĩnh thì sẽ được đồng nghiệp tôn trọng, khác nghề như cách dãy núi, có thể ở khoa Nội ông ấy là người có quyền, nhưng ở khoa chúng ta, có thể ông ấy còn không bằng Lữ Tiêu Tiêu. Ở khoa Cấp cứu, cố gắng làm tốt sẽ có được thành tựu.
Chủ nhiệm Thôi rót vào lòng một chén
súp gà cho tâm hồn
, sợ những người trẻ tuổi không thể bình tĩnh làm việc được.
Quay về phòng khám khoa Cấp cứu, An Phi lấy lại tinh thần, hỏi Chủ nhiệm Thôi nguyên nhân vì sao bệnh nhân bị trúng độc lại nằm ở khoa Nội, phải biết một điều, tất cả bệnh nhân bị ngộ độc, khoa Cấp cứu đều nhận điều trị, chẳng lẽ đây không phải là cướp bệnh nhân sao?

Có lẽ có, hoặc cũng có lẽ là không, ai có thể nói chính xác được đâu? Chuyện sống chết vốn không tồn tại hai chữ có lẽ.
Chủ nhiệm Thôi cười khổ, nói tiếp:
Gặp tình hình như vậy, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ các khoa liên quan thôi, không thể làm hỏng được.


Với cái thái độ của Chủ nhiệm Cảnh, dù có phá hỏng thì cũng không oán trách được ai, Vương Dịch Tường chẳng phải cũng không giúp đỡ ông ta đó sao?
An Phi vừa giao ca vừa xem thường nói.
Chủ nhiệm Thôi ngồi xuống, uống một ngụm trà, cười châm chọc:
Bọn họ cho rằng điều trị bệnh nhân trúng độc không cần kỹ thuật gì, khoa nào cũng trị được, chỉ cần có giường trống bọn họ sẽ nhận một ít bệnh nhân. Có lẽ lần này thấy tình hình của bệnh nhân không nặng, cứ nghĩ là mình trị được, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.


Nếu khoa mình nhận bệnh nhân kia thì liệu bệnh nhân có chết không?
An Phi cảm thấy bệnh nhân rất có thể do không được Chủ nhiệm Cảnh cấp cứu kịp thời nên mới vậy, cô vừa tâng bốc Chủ nhiệm Thôi lên thành thần tiên, nên bây giờ hơi chột dạ.
Lúc An Phi viết xong bệnh án, trở về phòng trực, Tôn Hạ Bình và Lý Mộc Tử đang trò chuyện bên trong, hai người một đứng một ngồi, Lý Mộc Tử ngồi trên chiếc giường của phòng trực ban, dựa vào thành giường, cầm điện thoại trong tay, Tôn Hạ Bình đứng đối diện với chị, dựa người vào bàn, cầm chai nhựa lớn và cốc nước, họ đang nói chuyện hội chẩn khẩn cấp khi nãy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.