• 947

Chương 28: TỎ TÌNH


An Phi không phải trẻ con, đương nhiên cô hiểu hết những gì anh ta vừa nói, mặt cô đỏ bừng. Cô cam kết lần nữa với Tôn Hạ Bình là sẽ giữ kín chuyện n8ày, không để Tiêu Tiêu khó xử, rồi rời khỏi phòng trực.

Vừa ra đến cửa khoa Cấp cứu, cô đã thấy Từ Cường dựa và chiếc xe trắng bạc đợi cô. A3n Phi nhíu mày, cô đã thể hiện thái độ rõ ràng rồi mà, đây là tình huống gì vậy?

Thấy cô ra khỏi cửa, Từ Cường giơ tay xem đồng hồ nói:
Làm9 thêm giờ nữa à?


Không có, trò chuyện với đồng nghiệp xíu thôi. Ngày nào anh cũng rảnh rỗi vậy à, cứ đến đưa đón em đi làm.
An Phi không 6biết nói sao.

Anh đang trong kỳ nghỉ thăm nhà thôi, cũng sắp về quân đội rồi, đến lúc anh về, em muốn gặp anh cũng không được đâu, một năm 5chỉ về được nửa tháng thôi.
Từ Cương cười rộ lên rất ra dáng người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông trải qua tôi luyện trong quân đội nên nam tính hơn những người đàn ông khác, không trẻ trung như Âu Dương, không giống ánh mặt trời như Lòng Tôi Bay Lượn, anh ta tỏa ra nhiều hormone nam tính hơn.

Vậy xe này của ai?
An Phi không cho rằng chỉ ở nhà có nửa tháng mà anh ta phải mua riêng một chiếc xe.
Xe của cậu anh, cho anh mượn vài ngày.
Từ Cường thờ ơ trả lời, anh ta nhìn qua sảnh khoa Cấp cứu, thấy y tá bên trong ngó đầu ra nhìn bọn họ, anh ta mỉm cười.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, đến cạnh hồ. Thành phố L có một cái hồ rất lớn, diện tích gấp ba lần Tây Hồ Hàng Châu, mùa hè rất nhiều người đến cạnh hồ hóng mát, chính phủ thành phố xây hai quảng trường rất lớn ở bên hồ, một cái là quảng trường Cự Long, cái còn lại là quảng trường Kim Phượng, hai quảng trường nằm ở hai phía Bắc Nam của hồ, vào lúc chạng vạng tối, rất nhiều người dân tụ tập trên quảng trường, ở đâu cũng là người, có những bác gái chuẩn bị nhảy quảng trường, người trẻ tuổi thì trượt patin, có mấy đứa bé chập chững tập đi, không khí vô cùng yên bình.
Từ Cường đậu xe ở bãi xe đối diện quảng trường, hai người bắt đầu đi dọc theo quảng trường, đến cạnh hồ phía trước. An Phi bận rộn cả ngày, mệt đến mức chỉ muốn leo lên giường ngủ, vậy mà lúc này đi dạo bên hồ, gió ấm thổi qua, trái tim cô chợt thoải mái hơn.
Bên hồ trồng một loạt cây liễu, An Phi đưa tay lên, bẻ một cành, cầm trong tay phe phẩy.

Trong khoa em có mấy người nhìn qua đây này.
Từ Cường đến sát gần An Phi, nói nhỏ bên tai cô:
Chúng ta trò chuyện ở chỗ lộ liễu thế này, không chừng ngày mai trong bệnh viện sẽ truyền tin đồn là em được một người đẹp trai theo đuổi đó.

An Phi vội vàng quay đầu nhìn, cũng may, không có người quen, mặt cô ửng hồng, tức giận nói:
Biết là ảnh hưởng không tốt, anh còn đến đón em làm gì!


Đi thôi, lát nữa nói tiếp, anh đưa em đến cạnh hồ hóng gió, rồi đưa em về nhà.
Từ Cường mở cửa xe cho An Phi, An Phi vốn định đi bộ như lần trước, nhưng lại sợ nếu hôm nay cô không nói rõ, ngày mai anh ta sẽ lại đến bệnh viện đón cô, không còn cách nào khác, cô đành phải lên xe.

Cấp ba anh học ở Nhất Trung à?
An Phi nhìn ra bờ hồ, trường cũ Nhất Trung của cô là ngôi trường tốt nhất thành phố L, Tô Mi và cô cùng khối nhưng không cùng lớp, đều tốt nghiệp cùng trường. Ông của Tô Mi là cựu lãnh đạo thành phố, cô ấy được coi như là con ông cháu cha.


Lúc trước nhà anh không ở đây, sau này mới chuyển đến. Năm anh tốt nghiệp cấp ba, trong nhà có chút chuyện, nên mẹ anh dẫn anh đến thành phố L.
Từ Cường nhẹ nhàng kể lại, An Phi cảm thấy trong lòng anh ta không đơn giản như những gì anh ta kể, cô là người ngoài, hỏi nhiều cũng không tốt.

Ngừng một hồi, anh ta nói tiếp:
Anh tốt nghiệp đại học rồi học nghiên cứu sinh ở trường quân đội, sau đó thì đi bộ đội, cho tới tận bây giờ. Mấy năm nay, anh chưa gặp được cô gái nào anh thích, em là người đầu tiên làm tim anh đập thình thịch, anh không muốn bỏ qua.


Ánh mắt anh ta sáng bừng nhìn cô, dường như muốn nhìn vào tận đáy lòng. An Phi ném cành liễu xuống hồ, nhẹ nhàng nói:
Em không thể chấp nhận anh được, lý do em cũng nói rõ rồi, bây giờ em đã có bạn trai, là mối tình đầu của em, bọn em yêu xa, cho dù có chia tay đi chăng nữa em cũng không thể chấp nhận việc hai người sống ở hai nơi, em thích người luôn ở bên em. Một năm xa nhau, gặp nhau nửa tháng, anh không điên cũng sẽ bị em tra tấn đến phát điên. Sự thật là như vậy, điều kiện của anh không hợp với em, anh đừng tốn thời gian vào em nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.