• 946

Chương 29: LỜI ĐỒN



Anh cũng muốn vậy, không dám thỉnh em.
Từ Cường dịu dàng nhìn An Phi, thấy vậy An Phi hơi giật mình, ngày Âu Dương tỏ tình v8ới cô vào đêm Giáng Sinh, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường, ánh mắt Âu Dương cũng như vậy, tràn đầy thương cảm, yêu t3hương, giống như cô chính là toàn bộ thế giới của anh ta vậy.


Phi Phi, bỏ lỡ một người đàn ông chất lượng tốt như an9h tớ, sau này cậu sẽ hối hận đấy.
Tô Mi tiếc nuối khuyên An Phi.


Mi Mi, là anh không may mắn thôi.
Từ Cường dùng m6ắt ra hiệu cho Tô Mi, không để cô ấy nói tiếp chuyện này nữa, rồi giả bộ thoải mái nói:
Sau này, Phi Phi hãy gọi anh là anh 5như Mi Mi đi.
Chuyện tình cảm không thể ép uổng, nóng vội thì không thành công, anh ta muốn cho hai người kéo dài cơ hội.
Sắc trời dần tối, bốn người cùng nhau lên xe đến quán nướng nổi tiếng Đức Ký gần đó.
Ăn cơm xong, Từ Cường lái xe đưa An Phi về nhà, cô cho anh ta số điện thoại và QQ, không ngờ xem mắt không thành nhưng lại nhận thêm được một ông anh, trước khi đi, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô:
Phi Phi, khi nào em hối hận thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến cưới em.
Nói xong, anh ta xoay người rời đi, tiếng cười ẩn chứa sự cô đơn.
Ngày hôm sau đi làm, vừa mới vào đến sảnh, An Phi cảm thấy hình như y tá ở quầy khám bệnh chỉ trỏ cô, che miệng bật cười như đang thảo luận cái gì đó, cô nhanh chóng đến phòng trực soi gương, trên mặt cô có gì lạ đâu.

Mời nhau không bằng vô tình gặp, nếu đã gặp nhau rồi, bọn em vẫn chưa ăn gì, cùng nhau ăn đi, em trả.
Trương Phàm thấy bọn họ mải mê trò chuyện nên cất lời đề nghị.

Được đó, đi ăn đồ nướng đi, An Phi thích lắm, em cũng liều một phen, hôm nay không giảm cân nữa.
Tô Mi cười hì hì phụ họa.

Đi ăn đồ nướng với mọi người à, ây da, hình tượng của tớ.
An Phi ca thán, nếu đã gặp đôi Tô Mi rồi, cũng không thể về thẳng được, đi ăn thì đi ăn, chỉ cần ăn đồ nướng thì hình tượng lạnh lùng của cô trước mặt Từ Cường cũng sẽ tan biến, cũng may cô không cần cố gắng giả vờ hoàn mỹ trước mặt anh ta.
Giao ca xong, Lý Mộc Tử lặng lẽ hỏi cô:
Mấy cô ấy đang đồn hôm qua có một bệnh nhân lái xe đến bệnh viện đón em, là một người chuẩn cao to đẹp trai, biển số xe là của chính phủ thành phố, em giỏi lắm, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là người khác phải kinh ngạc.


An Phi khóc không ra nước mắt, không ngờ hôm qua Từ Cường đến cửa đón cô lại bị lan truyền như vậy. Tin đồn kiểu này càng giải thích thì càng bôi đen thôi, cô càng chối người khác càng tin, nhưng cô không nói gì, coi như là cam chịu. Cũng may Từ Cường cũng sắp về quân đội, nếu anh ta không đến nữa thì tin đồn này cũng tự mất thôi.


Chị Mộc Tử, chị đừng nghe người ta nói bậy, đó là anh họ của bạn thân em, chính là người đàn ông say hôm chúng ta trực đêm có gặp đó, dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác hôm ấy chị cũng thấy rồi đó, làm gì có điểm nào giống người cao to đẹp trai đâu. Hôm qua, anh ta đặc biệt đến đây cảm ơn em vì chuyện hôm đó, sao tự nhiên lại lan truyền thành người ta muốn theo đuổi em, chuyện này đi xa tới nơi nào luôn rồi.
An Phi gắng gượng giải thích với Lý Mộc Tử.


Chị cũng thấy chỉ là hiểu lầm, em chẳng có gì như vậy, sao có thể vớ được anh chàng cao to đẹp trai lại giàu có chứ?
Lý Mộc Tử che miệng cười nói:
Nhưng mà chị thấy người đàn ông say rượu kia bộ dạng cũng cao ráo, không nói đến chuyện giàu hay không, nhưng mà đủ cao to đẹp trai rồi, em nhìn xung quanh mà xem, đã sắp thành gái ế cả rồi, em đừng e dè quá thế.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.