Chương 30: ĐẬU PHỘNG CHẾT NGƯỜI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 992 chữ
- 2022-02-04 05:37:14
Ban ngày bận bịu đi làm, buổi tối trước khi đi ngủ, cô lên diễn đàn xem thử, trong khoảng thời gian này, Lòng Ta Bay Lượn như 8biến đi đâu mất, đã lâu lắm rồi chưa nói chuyện, cô lên QQ, ảnh đại diện của anh tối đen, không online, cũng không nhắn nhủ g3ì lại với cô.
Đột nhiên cô cảm thấy nhớ, mặc dù chỉ là nhân vật ảo thôi nhưng họ đã nói chuyện ăn ý với nhau lâu như 9vậy, cũng chẳng khác gì một người bạn ngoài đời thực, chỉ khác là, ở ngoài đời, bạn bè đột nhiên biến mất có thể gọi điện hỏi6 tình hình, còn bạn trên mạng cũng chỉ là người xa lạ ngoài đời thực, một khi biến mất rồi thì không biết tìm ở chỗ nào.
5
Hôm sau là ca ngày, An Phi buồn chán ngồi trong phòng cấp cứu thảo luận nội dung phim Hàn với Lý Mộc Tử, đột nhiên tiếng kêu cứu của một người phụ nữ truyền đến,
Bác sĩ, mau cứu con trai tôi, cầu xin các cô đấy, xin hãy cứu con trai tôi với.
Giọng nói lộ rõ sự lo lắng, điên cuồng mà tuyệt vọng.
Đứa bé này mệnh lớn thật, khoa chúng tôi năm nào cũng có mấy đứa trẻ mất vì nuốt phải dị vật dẫn đến tình trạng nghẹt thở, trẻ dưới ba tuổi không thể ăn những vật nhỏ được, nếu đã bị nghẹn dễ mất mạng lắm, mà người trong nhà chỉ biết lo lắng chứ không biết cấp cứu, khó khăn lắm mới mang đến bệnh viện thì đã qua thời gian cứu chữa tốt nhất, những trường hợp có thể sống sót được rất ít.
Trương Mạt Lỵ dùng ống hút đờm giúp cậu bé hút nước miếng chảy ra khóe miệng, ánh mắt tràn đầy tình thương người mẹ.
Cô ấy và chồng kết hôn đã lâu, mãi vẫn không có con, mỗi khi nhìn thấy trẻ con, trong lòng cô ấy đều xuất hiện tình cảm người mẹ, không chịu đựng được khi thấy đứa bé chết non.
Tôi dẫn theo nó đi khám bệnh cho mẹ tôi, nó nói muốn ăn cái này nên tôi đi mua cho nó, không ngờ đột nhiên nó không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh, tôi nghĩ là bị nghẹn rồi nên vội vàng chạy đến đây, cảm ơn trời, cuối cùng cũng cứu được rồi.
Mẹ đứa bé xác nhận là được điều trị kịp thời như lời Trương Mạt Lỵ.
Cảm ơn trời đất làm gì, chị nên cảm ơn bác sĩ Lý mới phải.
Thấy đứa bé đã được cứu sống, không khí căng thẳng trong phòng cũng tan biến, Trương Mạt Lỵ nói đùa với mẹ đứa bé.
Lý Mộc Tử nghe xong, khuôn mặt biến sắc, lập tức ôm cậu bé lên, một tay bóp hai bên xương gò má cậu bé, cánh tay áp sát ngực trước của cậu bé, tay kia nâng gáy cậu bé lên, để mặt hướng xuống đất, cho cậu nằm sấp trên đầu gối mình. Cô vỗ mạnh vào lưng cậu bé, vỗ vài cái liền nhưng vẫn không thấy cậu bé ho đậu phộng ra.
Cô ấy lại lật cậu bé lên, ngồi xuống giường, đặt cậu bé ngồi trên đùi mình, mặt hướng về phía trước, dùng hai ngón trỏ đặt lên bụng cậu, ép nhanh và mạnh hướng lên trên, lặp lại một lần, hai lần, ba lần, sắc mặt ai cũng nặng nề.
Vì sao không cứu được vậy?
An Phi tò mò hỏi.
Không kịp chứ sao.
Trương Mạt Lỵ tiếc nuối thở dài, liếc An Phi như nhìn một kẻ ngốc, giải thích tiếp:
Tắc thở trong vài phút, đứa trẻ có thể bị chết não, không phải ai cũng may mắn như đứa trẻ này được đến bệnh viện.
Ọe
, cậu bé phun ra một vật, rồi bật khóc, mẹ cậu bé sững sờ ngồi xuống đất. Lý Mộc Tử giao cho y tá, y tá lập tức cho cậu bé dùng mặt nạ oxy. Một phút sau, khuôn mặt cậu bé bắt đầu hồng hào trở lại, cậu bé đã được cứu.
Mẹ cậu bé ngồi dưới đất, bàn tay bám chặt vào thành giường, nhìn đứa bé trên giường, nước mặt chị ta tuôn rơi, đó là những giọt nước mắt mừng rỡ của người sống sót sau cơn tai nạn.
Hai người sững sờ, lập tức đứng dậy chạy ra cửa phòng cấp cứu, hai cô vừa đến cửa đã nhìn thấy một cô y tá dìu người phụ nữ có mái tóc rối bời, bước chân lảo đảo đi về phía này, người phụ nữ ôm cậu bé trong lòng, dáng vẻ chỉ tầm hai, ba tuổi, rất nhỏ bé, giờ phút này, cậu bé không nhúc nhích, không giãy giụa, không khóc lóc.
Trong lòng An Phi nặng nề, cô có linh cảm xấu. Cô và Lý Mộc Tử mở cửa ra, để người phụ nữ vào, bảo chị ấy để con mình lên giường, sắc mặt cậu bé tím tái, đây chính là trạng thái thiếu oxy nghiêm trọng do ngạt thở gây nên.
Đậu phộng, trong cổ nó có đậu phộng.
Mẹ đứa bé khóc thét lên, giọng nói khàn khàn, tiếng thét chói tai.
Đúng đúng, cảm ơn bác sĩ Lý, nếu không có cô, chắc con tôi...
Nói xong, mẹ đứa bé lại bắt đầu khóc.
Mau liên lạc với người trong nhà đi, đứa bé cần phải được giám sát trong khoa Nhi vài ngày, chị nhanh chóng làm thủ tục đi.
Lý Mộc Tử gật đầu nói. Động tác cô ấy làm có vẻ nhẹ nhàng, lưu loát, nhưng thực tế là cả một thử thách thể lực, cô ấy thả lỏng ngồi xuống ghế dựa, dùng sức xoa bóp cánh tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.