• 4,016

Chương 769: Ánh sáng trắng


Sau khi hai người kéo
một hươu một sói
lên trên, Đại Quân liên tục tặc lưỡi nói với giọng đầy tiếc nuối:
Nhiều thịt rừng thế này mà lại không t8hể ăn được!


Trương Khai chế nhạo anh ta:
Anh Quân này, anh mập như thế rồi vẫn còn nghĩ đến ăn à?

Viên Mục Dã nghe xong mà sắc mặt dần tối sầm lại:
Anh... từ đầu đã biết chúng tôi định đến đây làm gì?

Lý Hoành Phong cười lạnh:
Thật ra, mỗi một lần có người mới bước chân vào xã hội loài người thì đối với chúng tôi đều rất nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý một chút thôi là có thể bị phát hiện ra chúng tôi là kẻ giả mạo... rồi đưa đến những con người khó chơi giống các anh.

Xung quanh lại rơi vào yên tĩnh, trong lều vải vang lên tiếng ngáy khe khẽ của Trương Khai và Đại Quân, xem ra vất vả đến giờ này mọi người cũng đều cảm thấy mệt mỏi... Sở dĩ Viên Mục Dã không thấy buồn ngủ là vì cậu vẫn đang bận tâm đến nguồn gốc của sinh vật biến hình kia? Thế nên dù bây giờ cậu có nằm xuống cũng không ngủ nổi.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã nhìn thấy cách đó không xa có một luồng sáng trắng chiếu thẳng về phía chân trời, cậu vội vàng chạy về phía ánh sáng lóe lên, kết quả lại phát hiện ánh sáng đó bắt nguồn từ chiếc máy khoan giếng phát ra nhiệt...
Lúc này một công nhân to gan bước lên trước, muốn nhìn xem vì sao trong giếng lại phát sáng, kết quả vừa đi đến gần anh ta đã vội vàng quay lại, nói:
Cái giếng này nóng lắm...

Người đàn ông quấn băng đỏ lập tức nói với người công nhân đứng bên cạnh:
Mau đi gọi đội trưởng đến đây!
Sau đó ông ta nói với tất cả công nhân ở đây:
Tất cả mọi người lùi lại... đừng đến quá gần!

Cột sáng bí ẩn kia hiển nhiên chiếu từ dưới đất lên, trong tình huống này, đừng nói là người của 30 năm trước, cho dù là chính Viên Mục Dã của 30 năm sau cũng không biết tại sao ánh sáng này lại bắn từ dưới đất lên.
Lúc này, một người đàn ông trung niên có mang theo dải băng màu đỏ hét lên:
Sao chưa ăn tối đã chạy đến đây? Tôi thấy các anh vẫn chưa thấy mệt đâu nhỉ!

Viên Mục Dã ngạc nhiên nói:
Đội trưởng Lý, sao anh lại quay lại?

Lý Hoành Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc giếng khoan sau lưng Viên Mục Dã, rồi hắn nói:
Các anh vẫn phát hiện ra... Xem ra không phải nhân loại nào cũng ngu dốt.

Nhưng ông ta vừa dứt lời thì ánh sáng trắng kia đột nhiên mạnh hơn trước rất nhiều, chiếu sáng đến mức mọi người không mở mắt ra được. Mà trước khi Viên Mục Dã nhắm mắt, cậu đã nhìn thấy có thứ gì đó phun ra theo luồng ánh sáng trắng...
Viên Mục Dã vốn muốn chờ đến khi ánh sáng đó biến mất rồi mở mắt ra nhìn, nhưng đúng lúc này cậu đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vang lên sau lưng, cậu cảnh giác quay đầu lại và nhìn thấy Lý Hoành Phong vốn đã rời đi lại quay lại.
Sau khi quay về trại, Đoàn Phong tì5m dây thừng trói hai con vật kia lại thay cho áo khoác của hai người, mùa này mà không có áo khoác mặc thì không ổn cho lắm...
Sau khi đã xác định chắc chắn hai con quái vật biến hình kia không chạy thoát được, Đoàn Phong mới quay lại nói với Viên Mục Dã:
Cậu ngủ một chút đi, tôi gác cho.

Viên Mục Dã nhìn đồng hồ, thấy đã hơn ba giờ sáng, cậu lắc đầu:
Tôi không ngủ được nữa rồi, anh đi nghỉ trước đi.

Lúc này Đoàn Phong cũng đã thấm mệt, nên anh ta gật đầu nói:
Được, vậy tôi ngủ trước, một tiếng sau tôi đổi ca cho cậu...

Cùng lúc đó, có một nhóm người mặc quần áo lao động màu vàng đất đang vây quanh máy khoan để xem xét, Viên Mục Dã nhận ra ngay những người này chính là công nhân khai thác dầu của đội khai thác ba mươi năm trước.
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, cậu có thể nhìn thấy những người này ở đây bây giờ, có nghĩa là họ đã chết cách đây 30 năm rồi, hơn nữa cái chết của bọn họ có liên quan trực tiếp đến chiếc máy khoan phát nhiệt này... Nghĩ vậy, Viên Mục Dã từ từ đi đến gần, muốn nhìn xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Một người công nhân trẻ tuổi nói:
Phó đội trưởng, anh xem trong giếng này sao lại sáng như thế nhỉ?

Người đàn ông quấn băng đỏ gạt đám người kia đi vào, ông ta cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, ánh sáng chiếu lên bầu trời kia lúc sáng lúc tối, đồng thời, ngay sau đó hệ thống giàn khoan cũng có dấu hiệu dần đỏ lên.
Viên Mục Dã thấy Lý Hoành Phong thẳng thắn thừa nhận, xem ra mục đích lần quay lại này của hắn là để xử lý đám con người khó chơi như họ. Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Có một chuyện tôi không hiểu... chưa nói đến chuyện trước đây các anh là loài sinh vật gì, tôi chỉ muốn biết các anh đến từ đâu? Từ trên trời hay dưới lòng đất?

Dường như Lý Hoành Phong không sợ Viên Mục Dã câu giờ, ngược lại hắn rất kiên nhẫn nói:
Thật ra sự xuất hiện của chúng tôi là ngoài ý muốn... nhưng việc ngoài ý muốn này không phải do chúng tôi, mà do chính nhân loại các anh tạo ra, chính bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mới khiến chúng tôi không thể không lên mặt đất sinh sống.

Đại Quân đốp lại:
Tôi béo t3hì sao? Tôi cũng đâu có ăn cơm hay uống nước của nhà cậu? Tôi béo tôi kiêu hãnh, vóc người cậu thì đẹp chắc? Toàn thân trên dưới toàn là cơ bắp, 9con gái nhà người ta nằm trên bụng cậu cũng sợ! Cậu nhìn bụng của tôi xem, mềm mềm, nằm trên vô cùng dễ chịu.

Trương Khai suýt nữa thì c6ười phun ra:
Được được được, nhà tôi không nuôi nổi người mập như anh, anh béo anh có lý được chưa?

Lý Hoành Phong đã đưa ra đáp án cho nghi vấn số một trong lòng Viên Mục Dã, đó chính là những con quái vật biến hình này đến từ trong lòng đất, cậu chỉ vào chiếc giếng khoan:
Là vì thứ này sao? Nhưng ánh sáng kia là chuyện gì? Vì sao đến bây giờ giàn khoan này vẫn còn nóng?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.