Ttruyện bắt đầu với nhân vật chính tên là Mạnh Hạo không gia tộc, không phế vật, không từ hôn, không bị khinh bỉ,
mà hắn lại liền là một thư sinh ham tài, ba năm liền thi không đỗ, sau một lần cơ duyên được gia nhập Kháo Sơn tông, bắt đầu tu tiên từ đó.
Truyện có dàn nhân vật phụ đặc biệt, trong đó gây cười nhiều nhất là Anh vũ - tự nhận mình là Ngũ gia, vì chỉ biết đếm đến năm, số năm đối với hắn là vô cùng lớn, và Bì đống - gọi mình là Tam gia, tương tự chỉ biết đếm đến ba, Kháo Sơn lão tổ - tính cách rất thực tế, bá đạo, nhưng hay bị ăn thiệt thòi bởi Mạnh Hạo,
Truyện viết về tình cảm không nhiều nhưng phải nói là rất hay, chỉ vì 1 bình “Trú nhan đan” tạo nên mối tình bình thường nhưng khắc cốt ghi tâm của Mạnh Hạo và Hứa Thanh. Một Hứa Thanh, đơn giản, bình lặng, ít nói, nhưng rất thấu hiểu, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu.
Khi ngươi nhân sinh bế tắc lại gặp được tiên duyên? Là phúc hay là họa? Nhiều người cầu cả đời trải qua bình thường, chẳng qua là họ không thể làm gì khác hơn mà thôi. Nếu có thể tu tiên, có ai không muốn?