VI - Chương 9


Số từ: 1291
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Chiếc pop-top màu vàng tiến vào thành phố Avignon thì Gretchen chỉ còn một người đi nhờ xe. Anh thanh niên Đan Mạch đã bỏ cuộc khi họ rời thung lũng sông Loire; Elsa và Fleurette ở lại cho tới khi đến Bergerac rồi phải lộn về viện. Chỉ còn Anton, một người Tiệp Khắc tha hương cao lớn, u sầu với vấn đề cấp bách là có nên quay về Praha góp sức vào cuộc chiến đấu chống quân chiếm đóng Nga hay không. Anh rất biết ơn Gretchen vì đã thông cảm giúp đỡ anh phân tích mọi khả năng, và anh nhất trí với cô điều anh nên làm bây giờ là ở lại Tây Âu thêm hai năm nữa, hoàn thành việc học hành, rồi trông vào may rủi của mình ở Praha.

Nhưng nếu lúc đó lệnh ân xá lại bị thu hồi thì sao? Giả sử tôi không thể về được?


Khả năng thứ hai là sang Canada,
cô đáp.
Tôi cho là tương lai ở đó khá tốt đẹp.

Anh hỏi liệu cô có lái xe lên cầu Avignon không; hồi còn nhỏ anh và các chị em gái đã hát về cây cầu ấy, vậy là hai người đi dọc sông Rhone cho đến khi tới cây cầu mái vòm đã để lại kỷ niệm đẹp trong lòng rất nhiều trẻ em, và anh ngân nga bài hát ru cổ ấy, nước mắt ứa ra, rồi anh tâm sự với Gretchen rằng các chị em gái của anh đều rất dễ thương và nỗi nhớ nhung họ sẽ là gánh nặng khó khăn nhất trong cảnh lưu vong. Anh hỏi xem mình có được phép hôn tạm biệt cô không, và cô đứng im như tượng trong lúc anh khẽ chạm môi vào má cô. Anh hứa sẽ không bao giờ quên sự hào phóng của cô.

Tôi không có một xu nào,
anh nói,
và bạn rất hào phóng. Nếu đến được Canada, tôi sẽ trả nợ bạn. Lời hứa trịnh trọng đấy.
Anh dập hai gót giày vào nhau trên cầu Avignon, cúi chào và lại vẫy xe đi nhờ về Besançon.
Giờ Gretchen lẻ loi một mình, cô gái hấp dẫn hai mươi mốt tuổi với chiếc pop-top màu vàng, trên đường xuyên qua miền Nam nước Pháp để tới các thành phố lớn của Ý. Cô mua một quyển hướng dẫn Muirhead về Ý và trên tờ bản đồ trang bìa cô vạch một hành trình tới Milan, Florence, Siena, Orvieto và Rome. Cô háo hức mong được chiêm ngưỡng những thánh đường với các nhà nguyện trang trí tranh tường cùng các quảng trường công cộng với những tác phẩm của Michelangelo và Verrocchio. Cô cảm thấy chắc chắn một cách có cơ sở rằng ở đâu đó trong nền văn hóa Ý cô sẽ tìm được một đề tài có thể thu hút sự chú ý của cô và thay thế cho Cuộc Chiến Trăm Năm rõ ràng là đã sớm thất bại. Cô phần nào hy vọng đó sẽ là một vấn đề liên quan đến lịch sử Siena, có thể là sự nổi lên của thành phố tự trị này, vì vậy trong căn phòng khách sạn trống trải ở Avignon, cô trải tấm bản đồ Siena ra và cố gắng tưởng tượng xem khoảng giữa thập kỷ 1300 thì thành phố đó như thế nào.
Hôm đó, cô mang theo quyển Muirhead xuống ăn tối, và suốt cả bữa chỉ chăm chăm nghiên cứu thành phố Siena, phớt lờ ánh mắt ngưỡng mộ của mấy người Pháp đang suy đoán một cách công khai tại sao cô lại ngồi một mình. Một người đánh bạo đến gần hỏi xem anh ta có thể mời cô một cốc sâm banh không, và trong lúc mỉm cười từ chối, cô bất giác nghĩ thầm: Anh chàng mới quyến rũ làm sao chứ! Khi rời phòng ăn và đi qua văn phòng hãng hàng không ở góc hành lang, cô tình cờ nhìn thấy một tấm áp phích màu sắc sặc sỡ quảng cáo về Torremolinos ở Tây Ban Nha và bật thốt lên thành tiếng,
Không biết ai nói với mình về chỗ này ấy nhỉ? Có lẽ mình chưa cần thăm các thánh đường và nhà nguyện ngay bây giờ.
Văn phòng đóng cửa, nhưng sáng hôm sau có một cô nhân viên hoạt bát trẻ trung ngồi trong đó, và Gretchen đến bắt chuyện với cô ta bằng tiếng Pháp.

Torremolinos!
cô gái reo lên.
Ôi, nếu bạn có thời gian... có tiền... lạy Chúa tôi, xin đừng bỏ lỡ nó.


Tôi đang định đi Ý,
Gretchen ngập ngừng nói.

Ý có thể đợi,
cô gái nói ngay với vẻ nhiệt tình dễ lây sang người khác. Trong phút hăng hái, cô đóng cửa văn phòng rồi rủ Gretchen ra quán cà phê uống rượu vang, mặc dù phần lớn khách trọ vẫn còn đang ăn sáng.
Torremolinos thì bắt buộc phải đi rồi,
cô gái bảo Gretchen trong lúc hai người ngồi dưới sắc trời mùa xuân tươi sáng đang tràn ngập vỉa hè.
Mỗi năm một lần công ty cho chúng tớ bay đến một nơi nào đó... để chúng tớ có thể giới thiệu cho khách một cách hấp dẫn. Họ đã phạm một sai lầm lớn khi cho tớ đến Torremolinos. Đó là địa điểm duy nhất tớ nhiệt tình tiếp thị, và vì đó là một chuyến du lịch gần nên công ty chúng tớ không kiếm được nhiều tiền lắm. Sếp có hỏi tớ, ‘Cô không làm cách nào để thích Crete được à?’ và tớ bảo ông ta, ‘Tôi sẽ thích Crete khi nào tôi già như ông bây giờ và cần an dưỡng nghỉ ngơi.’


Tôi e là bạn chỉ phí thời gian với tôi thôi,
Gretchen nói.
Tôi không đi máy bay. Tôi có xe riêng.


Cần gì để tâm đến việc ấy?
cô gái nói.
Chỉ cần bạn đồng ý, tớ sẽ cùng bạn lái xe xuống đó. Nếu tớ mà được quay lại Torremolinos thì cứ mặc xác công việc này.


Nơi đó tuyệt vời đến thế cơ à?
Gretchen hỏi.

Ở Torremolinos có rất ít chuyện làm ta thất vọng,
cô gái đáp,
vì có âm nhạc, bãi biển và các chàng trai đã đánh mất lịch. Vì Chúa, bạn đừng đi Ý vội. Nhất là bạn lại có xe riêng và một thân hình như thế này.

Gretchen đòi trả tiền đồ uống, nhưng cô gái gạt đi mà nói,
Đây là việc tốt trong ngày của tớ mà.

Nhưng khi rời khách sạn, Gretchen vẫn quyết lặn lội tới Ý, và trong khi người phục vụ chất hành lý của cô lên chiếc pop-top, cô ghé vào văn phòng công ty du lịch để cảm ơn cô gái một lần nữa.
Tôi e là nhất định phải đi Ý.

Cô gái Pháp nhún vai nói,
Bao giờ cả hai chúng ta đều sáu mươi tuổi và đã vớ được một anh chồng triệu phú rồi gặp nhau tại một nhà hàng nào đó ở Paris, cậu sẽ thú nhận, ‘Buổi sáng hôm ấy ở Avignon không hiểu sao tớ lại ngu đến thế!’
và cả hai cùng bật cười.
Gretchen lái xe ra khỏi thành phố, nhưng khi đến ngã ba, nơi đường cao tốc đi Aix và Nice lượn trái về phía Ý còn đường đi Nimes và Perpignan rẽ phải về phía Tây Ban Nha, cô nhận ra mình đột nhiên bẻ quặt tay lái sang phải, vừa làm vừa hét lên,
Ý có thể đợi được. Người ta đang ca hát ở Torremolinos và họ cần mình!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).