VII - Chương 10


Số từ: 784
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Sự có mặt của Clive ở Torremolinos có một tầm quan trọng mà bản thân anh không nhận thấy. Anh và Monica đang ngồi gần như suốt cả buổi chiều trò chuyện về những người quen cũ ở Anh thì Yigal đến bàn tôi nói,
Cháu rời Canterbury với ấn tượng sâu đậm về nước Anh. Cháu thích các cô gái ở khách sạn Anh và bắt đầu nghĩ cháu có thể trở thành người Anh. Bây giờ thì cháu lại thấy nghi ngờ.


Vì sao?


Cháu đã quan sát Clive và Monica. Ý cháu là cháu đang nghe họ. Họ sử dụng từ ngữ thật cường điệu... thật khoa trương. Mọi thứ đều kinh khủng hay nhức nhối hay khoái chí hay đơn giản là cực kỳ dễ sợ.


Đừng có bực bội vì phong cách làm gì,
tôi khuyên.
Tiếng Mỹ cũng dở không kém theo cách riêng của nó.


Cháu không nói đến mấy chuyện bình thường,
Yigal nói.
Về cơ bản, cháu là một người Do Thái Nga. Khi nhìn mặt trời, cháu muốn thấy nó to đúng như nó vốn thế chứ không lớn hơn. Cháu muốn sống ở một thế giới không mộng ảo với những nguyên nhân và kết quả được biết rõ. Anh Quốc thật tốt đẹp nếu anh là Clive hay Monica, nếu anh có thể xây dựng cho mình một thế giới thần tiên, nhưng nó sẽ là địa ngục đối với người Do Thái Nga bình thường vốn không thấy mọi việc là kinh khủng, là gây choáng hay kỳ diệu cực độ.


Phản ứng của cậu làm tôi ngạc nhiên quá,
tôi phản đối.
Cậu đang đưa ra một đánh giá quan trọng dựa trên những cơ sở không thích hợp.


Những cơ sở ấy có thể là cơ bản,
anh đáp.
Israel và Mỹ rất thực dụng... chúng ta đánh giá đúng bản chất vấn đề... dùng hết khả năng vật lộn với chúng. Cháu là kiểu người như vậy đấy.


Cậu nghĩ thế nào về Churchill?


Rất khoa trương, theo như những gì cháu được đọc. Vẻ diễn kịch không cần thiết, không thực sự cần thiết. Ông ta xử sự như vậy vì ông ta đang nói với những người như Clive và Monica. Đó là thế giới của họ chứ không phải của cháu,
và trong những ngày tiếp theo, tôi có thể thấy anh suy nghĩ rất nhiều về ba quyển hộ chiếu.
Clive còn gây những ảnh hưởng khác lên tất cả những người tiếp xúc với anh. Chẳng hạn anh rất thích đi picnic, nhưng chỉ theo kiểu Pháp.
Ngày mai chúng ta sẽ lên núi chơi,
anh tuyên bố, và thế là Joe sẽ thu xếp nhờ một anh lính trông quán cho đến tối
Những chuyến picnic với Clive bao giờ cũng là sự kết hợp đầy nghệ thuật giữa đồ ăn dân dã đơn giản với bất cứ haute cuisine[75] nào mà anh xoay xở được nhờ tài tán tỉnh chứ không phải bỏ ra một món tiền lớn, và khi anh mở các giỏ thức ăn ra giữa một thung lũng hẹp nào đó, trên cao là cảnh núi non Tây Ban Nha uy nghi nhìn xuống chỗ chúng tôi với những bộ mặt chằng chịt đường mòn mà dân buôn lậu vẫn sử dụng trong suốt năm trăm năm qua, chúng tôi không bao giờ biết trước mình sẽ thấy những gì trong đó, nhưng chúng tôi tin chắc một điều: mỗi người sẽ nhận được một khay thức ăn đựng mấy món rất ngon.
Tôi căm ghét những cuộc picnic mang theo bánh sandwich làm đồ ăn,
anh nói, và anh sẽ không cho phép một ai làm bánh sandwich một khi anh đã nhận phụ trách đồ ăn thức uống.
Một buổi chiều, khi chúng tôi đang ngồi trên ngọn đồi nhìn ra eo biển Gibraltar, xa xa là đường bờ biển châu Phi và trước mắt là đám người chăn gia súc đang lùa đàn cừu, anh chợt kêu lên,
Ngày mai cứ để mặc cho bom rơi xuống Gibraltar. Còn hôm nay, có Chúa biết, chúng ta cứ vui chơi cái đã.

Lần picnic nào Clive cũng mời Gretchen hát, còn anh sẽ ngồi gần cô, lẩm nhẩm hát theo, và đó sẽ là mùa xuân, biển có màu xanh lam pha xám, diều hâu sẽ bay lượn trên trời và chúng ta có thể nghe tiếng be be của cừu mới sinh át mất lời ca êm ái Gretchen hát.
Nàng bật dậy, vội vàng,
Tìm đến chỗ chàng nằm,
Và màn trướng nàng kéo gạt sang bên,

Chàng trai, ta tưởng chàng hấp hối.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).