Chương 108: Vậy anh ấy… có định liếm không?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 662 chữ
- 2022-02-04 06:45:15
Khụ khụ…
Phó Thời Lẫm vớ vội lấy cốc nước uống ừng ực.
Giản Thù hơi ngây người. Thôi chết, cô quên là đội trưởng Phó8 không ăn được cay, vậy mà lúc nãy cô còn cố ý cho nhiều ớt nghiền nữa.
Phó Thời Lẫm lại gắp một miếng thịt nữa vào bát cho cô:
Vậy tối nay về chạy thêm hai vòng đi.
Không!!!
Cô lập tức từ chối.
Cô nhất định sẽ không chạy bộ, cả đời này sẽ không chạy.
Phó Thời Lẫm liếc cô một cái, dáng vẻ giống như kẻ ăn chay không gần nữ sắc, nhẹ nhàng hỏi cô:
Em sao vậy?
Không… Em không sao…
Giản Thù có cảm giác mặt cô đỏ đến mức sắp bốc khói luôn ấy.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao giọng của đội trưởng Phó đêm đó lại nguy hiểm đến vậy. Sau này cô sẽ không tùy tiện gạ gẫm anh nữa. Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ.
Giản Thù không nghĩ ngợi gì, cho rằng anh vẫn đang bị cay nên lại lấy thêm miếng nữa cho anh.
Ngón tay vừa chạm vào môi anh đã bị ngậm lấy.
Giản Thù rùng mình một cái, mở to mắt.
Tâm trí của Giản Thù lúc này đã không còn đặt vào miếng thịt nướng kia mà đã bay đi rất xa rồi. Chờ đến lúc cô phản ứng lại thì phát hiện thịt nướng trong đĩa đã chẳng còn bao nhiêu.
Cô ngẩn người không thể tin nổi, làu bàu tự hỏi:
Mình ăn nhiều thế cơ à?
Anh gọi thêm đĩa nữa nhé?
Trong đầu Giản Thù chợt lóe lên một ý tưởng:
Không thì em vào nhà vệ sinh nôn ra là được, mới có một lúc thôi, chắc chắn chưa kịp tiêu hóa đâu…
Sắc mặt Phó Thời Lẫm trầm xuống:
Không được đi.
Cô làm nũng:
Đội trưởng Phó…
Cái này này này…
Sao có cảm giác tình cảnh này đã từng xảy ra thế nhỉ?
Vậy anh ấy… có định liếm không?
Nhân viên phục vụ vẫn chưa tới, Giản Thù đưa luôn cốc3 nước trước mặt cô cho anh:
Đội trưởng Phó, anh không sao chứ?
Không sao, em cứ ăn đi.
Giản Thù làm sao mà nuốt t9rôi được nữa, chạy đi tìm nhân viên phục vụ để lấy thêm một đĩa hoa quả:
Đội trưởng Phó, anh ăn cái này trước đi cho bớt cay.
<6br>Tiếp đó, chẳng cần anh nói gì đã tự động lấy một miếng dưa gang đút vào miệng anh, rồi lại lo lắng hỏi:
Anh có khá hơn không?
Nhìn ngón tay thon dài của cô, Phó Thời Lẫm im lặng một giây mới trả lời:
Em đút anh thêm miếng nữa.
Thôi ạ, thôi ạ!
Giản Thù cầm điện thoại soi gương ngắm mặt mình, hình như có béo hơn một xíu. Cô ôm gương mặt tuyệt vọng hỏi Phó Thời Lẫm,
Đội trưởng Phó, anh xem có phải em béo lên rồi không? Có béo không?
Phó Thời Lẫm nói:
Béo chút mới đẹp.
Hơn nữa vừa mới ăn xong thôi, làm gì mà béo lên nhanh như thế được.
Thực tế lại một lần nữa chứng minh rằng Giản Thù đã nghĩ quá nhiều.
Phó Thời Lẫm chỉ cắn miếng dưa mà thôi, rồi nhanh chóng nhả tay cô ra ngay.
Giản Thù đỏ bừng mặt quay về chỗ ngồi, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan dần ra toàn thân, bàn tay cầm đũa cũng trở nên run rẩy.
Nếu không mặc vừa mấy bộ đồ diễn lúc trước nữa thì em nhất định sẽ bị mắng chết mất thôi.
Nghiêm trọng thế cơ à?
Giản Thù gật mạnh đầu:
Đúng vậy.
Lúc em nằm viện đã gầy vài cân rồi, bây giờ ăn thêm chút thịt cũng không sao.
Giản Thù nửa tin nửa ngờ hỏi:
Có thật không?
Giọng Phó Thời Lẫm lại dịu dàng hơn:
Thật, có thể không ăn thịt nữa, nhưng phải ăn hết chỗ hoa quả kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.