Chương 109: Cũng nên bỏ thuốc rồi



Ừ.


Đến chỗ Trần Văn Quang làm việc, Giản Thù nói với anh:
Đội trưởng Phó, anh chờ em ở đây nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi.

Phó Thời Lẫm gật đầu:
Em đi đi.

Trần Văn Quang bỏ đồ trong ta6y xuống, quay sang cười nói:
Cô Giản đấy à? Cô ngồi đi.

Giản Thù ngồi xuống sofa, nhìn khắp phòng một lượt:
Tôi có làm phiền 5anh không?

Trần Văn Quang cầm một tấm danh thiếp đưa cho cô:
Sau khi cô Giản quay về thành phố Vân, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi.

Giản Thù dùng hai tay nhận tấm danh thiếp, nói rất trịnh trọng:
Cảm ơn anh!

Trần Văn Quang cười:
Cô Giản đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi có giúp được gì cho cô đâu.


Trò chuyện với giáo sư Trần khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Trần Văn Quang đẩy gọng kính lên, gật đầu đồng ý với quan điểm của cô:
Cô Giản có thể nghĩ được như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.

Nói chung, những người mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn khi quay lại cuộc sống thường ngày đều sẽ càng ngày càng trở nên cực đoan.

Cô Giản quên tôi làm nghề gì rồi sao? Trò chuyện với bệnh nhân là sở trường của tôi mà…
Nói tới đây, Trần Văn Quang dừng lại một chút, giọng nói có hơi áy náy,
Xin lỗi vì đã dùng hai từ bệnh nhân này để gọi cô.

Giản Thù mím môi cười lắc đầu:
Lúc trước tôi vẫn luôn không dám đối mặt với căn bệnh của mình, lúc nào cũng muốn tránh né nó nhưng lại chưa bao giờ được như ý muốn. Anh ấy cũng từng nói là do tôi tự trói buộc mình, không muốn bước ra.

Cũng nên bỏ9 thuốc rồi.
Giản Thù gõ cửa xong nhìn người ở trong phòng:
Giáo sư Trần, anh đang bận à?


Vâng, giáo sư Trần làm việc tiếp đi ạ, không cần để ý đến tôi đâu. Sau này nếu anh tới thành phố Vân, tôi sẽ mời anh ăn cơm.

Trần Văn Quang cười:
Ha ha, tôi nhớ lời hẹn của cô rồi đấy nhé.


Vậy bây giờ cô Giản cảm thấy những việc đã trôi qua đó có còn quan trọng với cô nữa không?


Quan trọng, nhưng cũng không quan trọng.
Giản Thù nói,
Nếu tôi đã mang theo hy vọng của bao nhiêu người như vậy để sống tiếp, thì tôi càng nên sống tốt hơn mới phải. Những gì đã trải qua đều là sự trưởng thành, chứ không phải xiềng xích.

Chuyến đi này của cô thật sự đã thu hoạch được rất nhiều.

Đừng khách sáo. Cô Giản đi thong thả nhé, tôi không tiễn cô nữa.


Không đâu,
Trần Văn Quang rót cho cô một cốc nước rồi ngồi xuống phía đối diện cô,
Một mình tôi ở đây cũng chẳng có việc gì làm cả. Cô Giản định quay về à?


Vâng, tôi đến để chào tạm biệt anh… Cảm ơn anh.

Anh bước ra ngoài ban công, lúc lấy bao thuốc ra châm theo thói quen, anh lại nhớ tới lờ3i của Giản Thù, khóe môi khẽ cong lên.
Ngay giây tiếp theo, anh ném thẳng cả bật lửa và thuốc vào thùng rác.
Trên thực tế, có rất ít tình huống được giống Giản Thù, sau khi bị chấn thương tâm lý nặng vẫn có thể giữ được một tia sáng cho mình. Có được phần ấm áp nhỏ nhoi này mới có thể giúp cô ấy kiên trì được đến bây giờ.
Nó cũng giống như bọt biển không ngừng lớn dần vậy, hấp thu hết tất cả những cảm xúc đau thương và tiêu cực của cô.

Nhất định rồi.

Sau khi ra khỏi phòng khám, Giản Thù thấy Phó Thời Lẫm đang đứng ở một chỗ gần đó chờ cô. Cô cứ nghĩ anh sẽ tranh thủ lúc này rảnh rỗi đi hút điếu thuốc cơ đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.