Chương 112: Giản thù thì thầm hỏi anh: “anh có muốn... muốn lấy nó không?”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 597 chữ
- 2022-02-04 06:45:34
Phó Thời Lẫm ừ một tiếng rồi xoa tóc cô:
Chỉ có bấy nhiêu đồ thôi à em?
Vâng, mấy thứ kia không cần nữa, dù sao cũng khô8ng phải là của em, sắm lại là được.
Cô chỉ mang vài bộ đồ lót và đồ dùng cơ bản hằng ngày đi thôi.
Phó Thời Lẫm nhận lấy rồi đặt thẻ vào tay Giản Thù:
Không có mật khẩu, sau này em cứ dùng nó đi.
Khi đứng ở dưới lầu đợi anh, tâm trạng cô rõ ràng đã trùng xuống rất nhiều, còn gần như không mang gì đi cả.
Năm xưa là cô bị Cố Chiêu đưa đi, thế nên, có rất nhiều chuyện không cần suy nghĩ cũng biết.
Mấy năm qua, c3ô đóng phim cũng đã có được một ít tiền tiết kiệm, vẫn chưa đến mức không thể sống nổi.
Vậy đi thôi.
Giản Thù đi t9heo sau anh được hai bước, nhìn tấm lưng anh, cô chợt nhớ tới điều gì đó:
Đội trưởng Phó, anh đợi chút, em quên lấy một thứ...
Nó6i xong, cô vội vã chạy lên lầu.
Đội trưởng Phó, em xong rồi, mình đi thôi.
Phó Thời Lẫm ném chai nước rỗng vào thùng rác bên cạnh, giọng trầm khàn gợi cảm:
Lên xe thôi.
Khi thắt dây an toàn, Giản Thù xem giờ rồi nói:
Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến trung tâm thương mại mua sắm đi anh, em muốn mua vài thứ.
Giản Thù ngẩn ra, nói:
Đội trưởng Phó, em có tiền mà...
Anh biết.
Lúc này, nhân viên thu ngân đã quẹt thẻ xong và đưa lại cho Phó Thời Lẫm:
Thẻ của anh đây ạ, anh nhận lại giúp.
Ừ.
Trong trung tâm thương mại, Giản Thù ngại phiền phức nên vào thẳng một cửa hàng chọn vài bộ quần áo.
Cô đang định thanh toán thì Phó Thời Lẫm đã đưa thẻ cho nhân viên thu ngân:
Quẹt thẻ này đi.
Phó Thời Lẫm dựa lên cửa xe đợi cô, cảm thấy cổ họng hơi ngứa, bèn chạm vào túi quần, sau đó mớ5i chợt nhớ mình đã ném hết thuốc lá đi rồi.
Anh lấy một chai nước ở trong xe ra uống.
Giản Thù nhanh chóng đi xuống, còn ôm một chiếc áo nam trong tay. Đó là chiếc áo mà lần trước cô đã mặc từ nhà anh về.
Dù sao em cũng không nhận đâu. Em đến với anh không phải là để tiêu tiền của anh.
Giản Thù kéo anh đi ra ngoài, xuống siêu thị ở tầng dưới để mua đồ vệ sinh cá nhân.
Cuối cùng đến khi tính tiền, Giản Thù nhìn thấy kẹo trên kệ hàng, nhớ tới chuyện đội trưởng Phó đang cai thuốc nên cô lấy một vài hộp bỏ vào.
Vừa dời mắt đi, cô lại vô tình quét đến một thứ bên cạnh kệ kẹo.
Giản Thù không chủ động nói, anh cũng không muốn hỏi thêm.
Giản Thù chớp mắt, trong lòng hạnh phúc vô bờ, nhưng cô vẫn trả thẻ lại:
Đội trưởng Phó, em có thể tự nuôi mình mà. Tiền của anh... mình giữ để sau này nuôi con nhé.
Phó Thời Lẫm mỉm cười:
Cứ nuôi em trước đã rồi tính sau.
Bàn tay đang đẩy xe của Giản Thù hơi nhúc nhích, cô quay sang nhìn đội trưởng Phó, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm.
Giản Thù thì thầm với anh:
Anh có muốn... muốn lấy nó không?
Khóe môi của Phó Thời Lẫm nhếch lên, không biết nên trả lời thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.